PNO - Cứ mỗi lần đi ngang tòa án thị xã là tôi muốn đem vào lá đơn đã viết sẵn. Nhưng tôi sợ đó sẽ là “quả bom” phá hủy danh tiếng nhà chồng.
Chia sẻ bài viết: |
Nụ 26-02-2023 13:17:01
Phải em lý hôn rồi. Chồng nt ko bỏ, kêu hì. Quyết định do bạn ko sao cả, bạn thấy hạnh phúc là đc. Sau này tìm ng tốt hơn
Đỗ Thị Hải 26-02-2023 13:15:18
Theo cô cháu nên bỏ chồng còn hạnh phúc hơn, lấy chồng mong cùng nhau xây dựng hạnh phúc chứ không phải là người trả nợ đạy hay để quản lý một thằng đàn ông lớn xác vô trách nhiệm với bản thân, với gia đình như vậy cháu nha!
Dao 26-02-2023 12:26:30
Sao bạn có sức chịu đựng giỏi vậy ? Bạn chịu đựng rồi bạn được cái gì ? Bạn được cả đống nợ mà chồng bạn mang về, giờ là trăm triệu, lâu hơn nữa lên hàng tỷ, bạn có tiền để chi trả ko ? Chồng tệ bạc với mình thì cũng cho qua, còn đằng này tệ với cả con mình, 1 người đàn ông vậy ko đáng đâu bạn. Có bao giờ bạn nghĩ 2 bạn cưới nhau chồng bạn đã lo được gì cho bạn ? Sao bạn phải xin lỗi ba mẹ chồng bạn ? Họ có khuyên can con họ ko ? Họ có đứng ra trả nợ cho con họ ko ? Thời buổi nào rồi mà còn cam chịu vậy trời. Theo tôi bạn nên suy nghĩ rằng con ai nấy lo mới đúng, con bạn thì bạn lo, con Cha mẹ chồng bạn thì hãy để Cha mẹ chồng bạn lo. Thứ mà bạn nên suy nghĩ giờ này là mình còn bao nhiêu tiền để lo cho cuộc sống của 2 Mẹ Con, mình phải làm gì để có tiền để lo cho con mình. Với 1 người Cha người chồng như vậy thì bạn đừng trông mong anh ấy sẽ chu cấp bất cứ thứ gì sau ly hôn, ngay cả khi 2 bạn ở chung nhà mà người đàn ông đó còn ko đóng góp tiền. Lấy chồng là để tìm 1 người tâm sự, chia sẻ, lo lắng, quan tâm yêu thương lẫn nhau, này bạn lấy chồng mà phải lo ngược lại cho họ vậy làm mẹ đơn thân vẫn sướng hơn chứ bạn.
Ngọc 25-02-2023 21:57:41
Nghe phát ghét à. Mình kg thương mình trời tru đất diệt nhé
Lyly 25-02-2023 10:10:12
Trời ngay cả bản thân mình không yêu thì ai yêu nổi. Bạn muốn sống cả đời vậy à. Thật sự tôi chỉ nghe nói không chứng kiến không hiểu sao có thể sống đến 10 năm. Cha mẹ sinh ra chưa báo hiếu ngày nào đi làm con osin cho thằng ck. Osin còn được trả lương chế độ tốt. Không hiểu nổi
Mai Lan 25-02-2023 10:04:48
Chồng tệ bạc như vậy còn không ly hôn, còn lo giữ thể diện cho nhà chồng thì chị đừng có mà than thở với ai, muốn ly hôn cũng không cần xin phép hay xin lỗi ai đâu.
Makisan 25-02-2023 09:20:21
Cái thể diện nhà chồng đó có mài ra ăn được không? Chị muốn con chị sau này phải è cổ ra gánh nợ bố nó à? Bố mẹ chồng chị đâu có thương gì mấy mẹ con chị, nếu thương thì đã phải dạy dỗ con trai ông bà tu chí làm ăn rồi. Chả qua họ muốn chị ôm của nợ giùm thôi, còn chị khổ sở thì chả ai quan tâm đâu. Hãy tự cứu mình đi.
Mặc dù có tới 4 đứa cháu, nhưng mẹ chồng tôi chỉ dành mọi quan tâm cho cháu ngoại.
Hiểu ở mức đơn giản thì hạnh phúc là sự hài lòng, nhưng đôi khi đạt được mức tưởng sẽ hài lòng, chúng ta lại không thấy hạnh phúc.
Miễn là "hợp cạ", thì ra đầu hẻm ngồi gác chân cà phê với nhau cũng đủ vui và thú vị.
Những lời khuyên của những người xa lạ trên mạng làm Loan tỉnh ra: không phải ngôi nhà nào cũng là tổ ấm.
Nhường nhau một chút, nhìn vào những tích cực của nhau thì sóng gió nào không qua.
Ai cũng có ông bà nội, ngoại, nhưng không phải gia đình nào cũng tổ chức đám giỗ trang trọng và anh chị em trong nhà cũng đoàn kết.
Chị mặc anh vì chị nhịn đủ lâu rồi, đến cha mẹ chồng chị cũng ngán ngẩm với cái nết đổ thừa đổ vấy của anh.
Hóa ra có một thứ cảm xúc được gọi tên là “ghen tị với chồng”, đến từ việc một người cảm thấy sợ mất người kia.
Người phương Tây gọi phong cách lên giường hiền lành là “vanilla sex” và người làm chuyện ấy là vanilla partner.
Những tưởng khi còn son rỗi, cô dâu út rảnh rang ngủ nướng; nhưng cả khi có con nhỏ, cô vẫn không dậy sớm hơn.
"10 năm qua tụi nó vẫn hạnh phúc. Tui có cần đem sự thật này đến để lột trần tất cả không? Lột trần để làm gì?”.
Bài học mà ba dạy cho anh chị em tôi khiến tôi nhớ mãi đó là: chia sẻ niềm vui với người khác là điều rất khó.
Tối ấy chị nhờ bạn lặng lẽ nhắn tin cho cô bồ, giải quyết mọi chuyện trong êm thấm. Chị vờ như không biết chuyện anh ngoại tình.
Chưa bao giờ chị nói với con rằng chị không hạnh phúc. Rồi chị hiểu rằng, sự chịu đựng yếu đuối của mình đã hằn sâu vào tâm hồn đứa trẻ.
Dù đã chia tay, nhưng nhìn anh nhanh chóng hạnh phúc với tình mới tôi rất khó chịu, thấy như bị phản bội.
“Mẹ ơi, nếu con ngoan thì sinh nhật con, mẹ cho ba về được không?”. Linh lặng người trước lời đề nghị rụt rè của con trai.
Vẫn còn quyện đâu đó thứ mùi cho tôi cuộc sống đủ đầy như hôm nay; thứ mùi nồng nàn, xưa cũ, chưa từng phôi phai.
Có người đi qua cả quãng đời thanh xuân, tới lúc da mồi tóc bạc vẫn không thể trả lời mình có hạnh phúc không.