Ai sẽ trả lời cho câu hỏi: vì sao Luật Di sản văn hóa không được thực thi ở nơi này?
Từ chức trách chỉ đạo, điều hành, kiểm soát công tác phòng chống dịch của chính quyền đến trách nhiệm của người dân là điều kiện sống còn...
Tự trong bản chất, lễ hội dân gian đã hàm chứa sự ganh đua, thi thố giữa các làng xã.
Những gì TPHCM đang nỗ lực nhằm kiểm soát chống dịch Covid-19 đã cho thấy sự chủ động và toàn diện trong trách nhiệm điều hành của chính quyền thành phố.
Nếu Phim xuất sắc nhất là thành trì bảo vệ Hollywood thì Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất tựa như cánh cửa để mời chào “bạn bè năm châu”.
Trung Quốc hiện là một phần không thể thiếu của bộ máy công nghiệp thế giới. Trung Quốc mà có “hắt hơi” thì không ít quốc gia “sổ mũi”.
Nào ai biết các biến cố cuộc đời rồi có lúc đẩy ta vào vùng cô lập và bị kỳ thị? Lúc ấy ta biết dựa vào đâu để đứng lên?
Thực tế, mệnh lệnh “phi thị trường” từ Chính phủ đã biến người bán khẩu trang thành tội đồ.
Con người là một loài sinh vật luôn nhìn về phía ánh sáng. Không ai rảnh để đi giải cứu những người có thế giới quan khiếm khuyết như vậy.
Chuyến bay mang số hiệu HVN68 bay thẳng vào tâm dịch cũng là chuyến bay của trách nhiệm, tình người, hơn cả một sự cứu rỗi.
Có nên “đóng cửa” cả tỉnh Vĩnh Phúc, hay ít nhất là “nội bất xuất, ngoại bất nhập” đối với huyện Bình Xuyên của tỉnh, như Trung Quốc làm với Vũ Hán?
Giữa việc đưa thông tin (đúng) gây hoang mang cộng đồng và ém thông tin khiến người ta chủ quan, bất cẩn để bệnh dịch lan nhanh, cách nào hay hơn?
Dịch bệnh không phải là cái cớ để con người đổ lỗi hay kỳ thị. Nhiều cá nhân và tập thể đã lựa chọn hành động để tạo nên sự thay đổi.
Dịch bệnh có thể rất nguy hiểm, nhưng nó dễ trở thành thảm họa hơn bởi chính trạng thái hoảng loạn mù quáng của con người.
Sự “kỳ thị Trung Quốc”, “kỳ thị người Vũ Hán” lây lan nhanh hơn cả dịch virus nCoV.
Tôi thấy một bài hát thiết tha về lòng yêu thương con người được cất lên từ những đôi mắt rất sáng, rất đẹp và nhìn thẳng từ tâm bão ấy.
Lẽ nào, thế giới đã đặt niềm tin nhầm chỗ? Khi phụ nữ ngày càng bộc lộ những bạo tàn vào chính những người phụ thuộc vào sự nâng đỡ của họ?
Cuối cùng thì Tổ chức Y tế Thế giới WHO đã tuyên bố tình trạng khẩn cấp về sức khỏe cộng đồng toàn cầu đối với sự lây nhiễm của virus corona...
Tiền nhân nào chỉ để lại biển rừng, sông núi, còn có cả đạo lý ứng xử công tư; chỉ là hậu sinh có chịu học và làm theo hay không thôi.
Tiền giấy mới nhiều mệnh giá là một nhu cầu có thực, vì những mục đích khác nhau và Ngân hàng Nhà nước phải biết, tính trước.
Khi thành phố tạo dựng nhiều không gian cho sách, cùng ý thức của mỗi cá nhân, văn hóa đọc sẽ dần hình thành, thành nếp văn hóa của cộng đồng.
“Chiếc vương miện” corona từ Vũ Hán, Trung Quốc đã vòng qua nhiều nước nhưng thứ “hào quang” mà nó đang bao phủ lại ám ảnh con người trong nỗi sợ hãi.
Trong những con số “hoa hồng” như EU và Việt Nam sẽ giảm thuế đối với hàng hóa của nhau sau khi EVFTA có hiệu lực, tôi lại nhìn thấy "gai”.
Tết đang đến rất gần. Nhưng không phải do tiết xuân kia mang tới mà chính tình người, đang gieo trồng khắp nơi những cành “nhất chi mai” ấm áp, chân tình.
Xe buýt được kỳ vọng, được ưu ái, nhưng khách vẫn quay lưng. Nghĩa là chắc chắn phải có điều gì đó sai và cần được sửa chữa.