PNO - Một ngày mẹ chị ra đi, chị nuối tiếc vô cùng. Giá mà chị giàu có một chút, có điều kiện một chút, chị sẽ về thăm mẹ thường xuyên hơn.
Chia sẻ bài viết: |
duc 03-06-2023 20:10:40
Càng già càng nhớ Mẹ.
Vũ thị lan 05-02-2023 16:33:20
Bố mẹ sinh ra 7 chị em.từ lúc nhỏ đã chứng kiến cảnh bố mẹ rất vất vả cự khổ để nuôi các con.vì ngày xưa mà khổ lắm nhà lại đông con nên càng vất vả.thương bố bệnh khớp và vẫn sông nước đánh cá đánh tôm bán lấy tiền nuôi các con.nhớ những lần trời rét bố vẫn đi sông chân bố teo nhỏ lại dần người bố phù ra tối về bố đau bố nhức nhưng bố vẫn làm.rồi cuối cùng bố xa các con năm 54t.thương mẹ từ lúc bố mất một mình mẹ tần tảo lam lũ nuôi chị em con.k 1 lời than phiền.k bao giờ nghĩ đến bản thân.nhớ những lần mẹ dáng người nhỏ nhỏ gặt lúa thông trưa lúc nào cũng lo cho các con .lấy chồng rồi mẹ vẫn lo.tưởng chừng bố xa các con sớm thì mẹ sẽ ở lâu hơn ai ngờ mẹ bị mắc căn bệnh ung thư quáu ác kia.nó dằn vặt mẹ hiền đáng thương của tôi trong những cơn đau cuối cùng mẹ cùng bị căn bệnh đó mà rời ra chúng tôi năm 66t.giờ đây chị em chúng tôi mất cả bố cả mẹ.chỉ còn lại những bóng dáng những kỉ niệm yên áng trong đầu.buồn lắm đau lắm nhớ lắm nhớ đến đau thắt lòng.thấy hối hận vì những gì đã qua.vì mình nghèo k lo dk cho bm gì lúc còn sống.thấy hối hận vì cuộc sống mình có những điều gì buồn cho mẹ biết để mẹ buồn theo biết vậy mình dấu đi cho mẹ đỡ buồn.thấy hối hận nhiều thứ lắm.giờ chỉ biết ước cho tg quay lại nhưng khó lắm .thương yêu bm nhiều.cầu mong bm vẫn còn gì đó vẫn biết con đang suy nghĩ gì
Thuong le 30-10-2021 06:23:51
Bài viết đầy cảm xúc cho những ai không còn mẹ, tôi đọc mà nghẹn cả lòng
Đùng một cái, Thanh thông báo dịp lễ này dẫn người yêu về ra mắt, cả nhà vừa rối vừa mừng.
Láng giềng cứ nửa phố nửa quê vậy mà vui. Tối lửa tắt đèn có nhau, chớ không phải đèn nhà ai nấy sáng.
Đi giữa thành phố rực cờ hoa. Tôi thầm tự hào và mong có ai đó hỏi về ba, tôi sẽ rất thích và trả lời: Ba tôi là bộ đội!
Tôi vào Đội Thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh, hăng hái tham gia các hoạt động. Phong trào Đoàn Đội đã rèn tôi thành thanh niên mạnh khoẻ, lạc quan.
Bây giờ điều kiện kinh tế khá hơn, nhưng mỗi lần đưa tiền cho vợ, thái độ của chồng khiến Linh chán nản.
“Thế hệ cợt nhả” là thế hệ gì mà nhắc đến ai nấy ngao ngán lắc đầu?
Hễ không được đáp ưng yêu sách là cậu quý tử chặn số, cắt đứt liên lạc với bố mẹ.
Tôi lao vào đầu tư, làm ăn, xoay xở... nhưng cái tôi mất lại là những tháng ngày yên ổn nhất, là những bữa cơm tối có đầy đủ tiếng cười.
Người ta xài đồ cũ vì hoàn cảnh, vì thói quen, hay vì một lý do nào khác?
Khi cảm thấy chân như bước đến đường cùng, hãy nghĩ, hãy tìm đến một người để nói ra...
Chuyện mở hay tắt đèn trên giường tưởng “nhỏ như con thỏ” nhưng với không ít cặp đôi lắm khi gây cơm không lành canh không ngọt.
Con ước một lần được cảm nhận sự công bằng, được bố mẹ nhìn nhận và yêu thương như những đứa con khác trong gia đình.
Người bi quan phàn nàn về cơn gió, người lạc quan chờ đợi nó đổi chiều, người thực tế điều chỉnh lại cánh buồm
Một người chưa từng biết thế nào là hạnh phúc, coi thường hạnh phúc...
Ngày tôi thông báo nghỉ việc, đồng nghiệp gặng hỏi lý do. Khi biết tôi về quê chăm sóc mẹ bị tai biến, ai nấy đều thương.
Chị Tâm nghĩ đến chuỗi ngày chăm cháu như một sự bắt buộc, tự dưng tâm tư nặng trĩu…
Thay vì im lặng và hờn dỗi, có lẽ các ông chồng nên học cách chia sẻ, bày tỏ cảm xúc.
Đổi từ trà nóng sang trà chanh ướp lạnh cũng có cái hay. Đâu phải cái gì mới mẻ cũng là sai trái, hư hỏng.