Nhìn chị em mặc áo mưa xem Việt Nam đấu với Myanmar ở Phú Thọ, tôi lại phì cười nhớ trận tuyển Việt Nam gặp Thái Lan.
Dù không vui như tết Nguyên đán nhưng có vẻ ai cũng ngó chừng ngày “mùng năm tháng Năm”. Phấn khởi, rộn ràng. Mấy anh chị xúng xính áo quần đi chơi còn lũ nhóc chúng tôi ở nhà hong hóng nồi chè và những cây bánh tro.
Nhưng làm thế nào “trốn” khi tôi đã lỡ kết bạn với họ trên Facebook và ai đi công tác tới thành phố này cũng gọi tôi, như thể không gọi tôi thì họ cũng ái ngại.
Con cái nhòm ngó miếng đất của cha, không khí trong nhà trở nên ngột ngạt, chẳng ai gây gổ ai, nhưng thấy rõ sự bất hòa. Hàng xóm, có người bán 100 mét vuông đất là làm được đủ chuyện. Ông thấy hết, biết hết...
Mở trang báo mạng, thấy tin tức về bé trai 4 tuổi tử vong do bị sặc cháo do gửi tại một nhóm trẻ gia đình ở Q.9, TP.HCM, như một phản xạ, tôi bấm số gọi mẹ chồng hỏi xem con đã ăn sáng chưa.
Một buổi trưa đi học về, vừa đặt những bước chân đầu tiên vào cổng nhà. Một cảnh tượng tan hoang hiện ra trong mắt tôi. Hai luống trầu cặp đường xe bị lột xuống. Những thân cau trơ trọi đứng ủ rũ chờ bị đốn...
Chị cứ ra rả về công sức mình bỏ ra nấu nướng, than trách về sự vô tâm, thờ ơ của chồng con. Lâu dần, anh đâm sợ cảnh về nhà vào những bữa cơm. Dù hôm đó đang đói bụng, những món ăn rất ngon....
Vẻ đẹp của phụ nữ có hai dạng: đẹp tú và đẹp mị. Đẹp mị là hở da thịt để thu hút đàn ông, nhanh tàn; đẹp tú là vẻ đẹp ẩn giấu và đoan trang nên bền vững hơn. Ngẫm thì người ta nói đúng thật...
Chị em chúng tôi, nào mấy ai được ngồi khán đài hay tụ tập ngoài quán. Còn phải vừa xem bóng vừa lau nhà, ngó đồ ăn sáng mai cho con. Việc nọ việc kia cả đống, buông đâu được. Nhưng mà vẫn vui hết cỡ nhé!
Mẹ tôi và bao nhiêu người mẹ nữa trên thế gian này, sinh con gái, nuôi con gái vẹn tròn đến ngày giao về nhà người khác, rồi lại tiếp tục hy sinh, nén thương nhớ mà hun đúc tinh thần con trọn đạo làm dâu, làm vợ...
“Vơ vét” của ba mẹ là cảm giác vẫn luôn được ba mẹ che chở, yêu thương. Ba mẹ thì cứ mong chúng tôi “vơ” mạnh tay vào...
Cuộc chiến cai điện thoại của người lớn và trẻ con, cần rất nhiều ý chí và chiêu trò, nào phải chuyện đùa.
Nghe lời ngon ngọt, mang tiền dành dụm ra chơi hụi, cho vay cho góp gì đó. Ai ngờ bị mất trắng, lại còn mắc nợ. Chị một mình loay hoay không lối thoát nên lên thành phố đi giúp việc.
Tôi gần như khóc khi nghe giọng vợ run run trong điện thoại: “Anh ơi, Minh Hà đòi chuyển giới”.
Người ta nói, thương thì thương thật, nhưng mẹ chăm quá thì làm mình áy náy, ngột ngạt. Thương mà phiền, là vậy.
Chúng tôi đã “đổi vai” nhau từ khi nào không nhớ nữa. À… có lẽ từ khi công ty của anh giải thể.
Qua mắt được mẹ để yêu trong bóng tối, tâm trí con gái chị dồn hết cho việc lo lắng một ngày câu chuyện của mình bị lôi ra ánh sáng hơn là việc chuẩn bị thi đại học.
Thay vì vui mừng chị có nhà mới, chúng tôi bần thần cả người. Chị “cắm” giấy tờ nhà cho ngân hàng, dè xẻn ăn uống để hằng tháng trả nợ. Chẳng biết chị có đủ sức khỏe để trả nợ tới ngày đó hay không?
Sức hấp dẫn và nguồn năng lượng mát lành cho người bên cạnh, tuyệt đối không phải là lớp quần áo, phấn son, nước hoa, nữ trang hay chiếc xe có tốt, đôi giày xịn...
Hàng xóm ở quê gọi vào, trò chuyện xong, bà nhớ quê thẫn thờ rồi bỏ cơm. Con trai vội chặn ngay số điện thoại họ. Tim bà bị bóp nghẹt lần nữa.
Nghe cuộc trao đổi giữa họ và cô vợ, tôi mới biết rằng anh chồng nhậu xỉn tự đụng xe, hiện tại bất tỉnh, chấn thương vùng đầu, ngực, mất máu nhiều, đang bị sốc.
Uống cà phê để giảm stress, để đỡ buồn hay để cho vui? Tôi không biết, nhưng giờ đây mỗi khi uống cà phê tôi lại nhớ ba má. Chính xác là tôi nghiện cái mùi cà phê vợt nước nhứt của má dành cho ba.
Như để chứng minh lời mình nói là đúng, một dịp, anh mang khoe tôi tờ giấy khám sức khỏe với chỉ số ..."khỏe mạnh tuyệt đối" - như lời anh nói. Quả thật ấn tượng đối với tuổi 50 của anh.
Đó giờ chỉ nghe người ta nói mẹ chồng nàng dâu, chứ ai mà biết bố chồng nàng dâu cũng sóng gió không kém!
Mẹ và bà nội dễ mủi lòng, vẫn vụng trộm đưa tiền cho anh. Ba mươi tuổi, Hoàng vẫn là “đứa trẻ hư” trong gia đình mình. Anh thường xuyên “ngủ ngày, cày đêm”.