Hẳn phải lâu rồi anh mới say. Vừa vào nhà, anh đổ ập người xuống ghế dài ở phòng khách và không biết gì nữa. Chị lau mặt cho anh và cười, say mà còn khôn.
Tôi vừa về đến ngõ là cả ông bà ra đón, hỏi han đi đường có mệt không, dù ông bà biết rõ từ nhà tôi về đây có bốn mươi lăm cây số, đường thoáng đãng.
Bây giờ, mẹ đã là mẹ. Nhưng con chỉ ước mẹ được trở lại là mẹ của ngày xưa - là ba của chúng con, ồn ào, xốc nổi và không cần giấu biệt nỗi buồn vào trong.
Tôi nghe nhiều về việc phụ nữ cần mạnh dạn “quật khởi” khi chăn gối không như ý. Đang trong tình cảnh như vậy nhưng tôi phân vân đủ thứ.
Năm con gái vào cấp II, tôi tình cờ đọc nhật ký của con và nhận ra con gái tôi đã nhiều đêm lén khóc vì phải sống theo ý mẹ.
Đâu phải ngẫu nhiên mà Tào Tháo có một câu nói kinh điển: 'Phàm những chuyện đại sự trong thiên hạ nên về nhà hỏi vợ. Vợ bảo sao cứ làm ngược lại, ắt sẽ thành công'.
Mãi đến cách đây sáu tháng, khi mẹ tôi lâm bệnh nặng, ba đã công khai qua lại với dì, tôi mới vỡ lẽ. Suốt trong từng ấy năm, hai người họ vẫn âm thầm ngoại tình...
Anh vui thì đưa đúng ngày, không vui thì bặt tăm, nhắn tin hỏi thì không bao giờ phản hồi. Lúc đến đưa tiền thì mặt sưng sỉa như vừa bị bà nào đấy ăn vạ.
Không ít người dẫn lời của người chồng tại tòa: mưu sự mà dính con nít, đàn bà vô là sinh chuyện, như một sự minh chứng: đàn bà tham lam, làm hỏng việc của đàn ông... Sự thật có phải như thế?
Những biểu hiện tại phiên tòa giữa hai người đang sống những ngày cuối cùng trên danh nghĩa vợ chồng này, theo tôi, còn đáng quan tâm và có giá trị hơn hết thảy mọi câu chuyện vĩ mô đang được suy luận, phân tích.
Một ngày, chị em tôi phải nói câu này không biết bao nhiêu lần, với bao nhiêu âm vực khác nhau nhưng lại có cùng mục đích là... dập tắt lửa “chiến tranh”.
Đồng tiền không có lỗi, lỗi là ở chúng ta! Tôi không còn vợ bên cạnh, nhưng tôi hạnh phúc vì đã có một quãng thời gian yêu và được yêu một cách chân thành, dù có hay không có sự hiện diện của đồng tiền.
Bà nhìn theo bóng đứa con gái khuất dần sau ngõ. Tụi nó về, lao xao được vài bữa, rồi cũng đi mất.
Mấy năm trước, cứ gần đến tết là anh em tôi lo lắng vì không biết có về quê đón tết cùng cha mẹ được không. Nhưng năm nay, nỗi lo đó không còn khi cha mẹ tôi quyết định vào đón tết cùng con cháu.
Đã thành thông lệ nhiều năm nay, từ mùng Một cho tới tận ngày bọn trẻ đi học, người lớn đi làm trở lại, chúng tôi chỉ loanh quanh với chuyện ghé ăn tết ở nhà cậu nào dì nào là hết thời gian
Năm nào tôi cũng mong chờ đến ngày 27, 28 tháng Chạp, được quây quần cùng bố mẹ ăn bữa cơm ngày cuối năm rồi xúng xính thay đồ mới đi chợ Tết, vui như trẻ con được quà.
Thật là khiếm khuyết nếu như trong ký ức về tuổi thơ của chúng ta không có những kỷ niệm về ngày Tết. Thế nhưng, những lo toan cho cuộc mưu sinh khiến vợ chồng tôi quên mất tuổi thơ của con mình.
Tôi thấy mình may mắn thật. Cảm ơn anh, mùa xuân đã gõ cửa nhà mình!
Thấm thoắt, tôi yên phận ở nhà đã sáu năm. Trong khi bạn bè thăng tiến vù vù, tôi vẫn quanh quẩn với cơm nước, cháo, thuốc.
Đừng bỏ con mà tội vì từ khi mới sinh ra, chúng đã không được khỏe mạnh, lành lặn như bao người. Một bước chân tự đi đã khó, bước đường đời vắng mẹ sẽ còn chông chênh đến thế nào?
Tết nhất, khách khứa đến nhà cứ trầm trồ lối thiết kế tối giản nhưng hiện đại của nhà tôi. Nhưng ai cũng khựng lại khó hiểu khi lướt mắt qua gian bếp nhỏ xíu, cũ kỹ, nép mình trong góc nhà.
Tết là của gia đình, là dịp để bên nhau chứ không thể “ai về nhà nấy” để vừa lòng nội, ngoại mà lại khiến gia đình nhỏ của mình trở nên trống rỗng.
Nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai nhưng có lẽ nỗi đau khi mất người thân là dai dẳng nhất.
Tôi tình cờ thấy một tấm hình chụp bố tôi dịp Tết năm ngoái. Trong ảnh, bố tôi mặc áo thun, quần short, đang lom khom cột chậu mai vàng phía sau một anh xe ôm.
Tôi mang tiếng thở dài của má hai suốt quãng đường về. Chẳng biết bao giờ con trai và con dâu của má hai hối hận để quay về bưng cho má ly nước, chén cháo để má an ủi tuổi già.