Chiều nay ăn gì, phối với món nào cho chuẩn, thực phẩm có đảm bảo sạch không, món ăn có hợp khẩu vị của chồng con không... Giải được bài toán ấy, thật nan giải.
Nhà văn Hoàng Anh Tú, nhà báo Hoàng Minh Trí, bình luận viên bóng đá Trương Anh Ngọc đều khẳng định: Giữ lửa gia đình không phải là trọng trách của riêng đàn bà, mỗi cá nhân phải xem mình là một phần hành trình hạnh phúc.
Mỗi khi anh chị em tôi muốn hỏi xin ba việc gì, ba đều yêu cầu chúng tôi hỏi má. Tôi từng nghĩ, sao ba là đàn ông, là chồng, là trụ cột trong nhà mà không quyết được chuyện gì...
Mẹ nói: “Không ngờ có ngày được tới đây, nhìn thấy một khung cảnh đẹp như thế này”. Nhiều người không leo nổi lên bậc thang thứ 100 của Vạn Lý Trường Thành, mẹ “cỡ nào cũng ráng”.
Con gái cười sặc lên: “Má ơi, là nó nhái theo bài hát Độ ta không độ nàng đang lan truyền đó má". Bà má biết mình khó sống rồi, chạy kịp “trend” của bọn trẻ mệt mướt mồ hôi...
Người giúp việc báo sẽ về quê mười ngày. Dù đã biết tin sớm, mẹ cũng chuẩn bị tinh thần, nhưng càng gần ngày đó, không khí trong nhà càng ngập đầy lo âu.
Dạo này, con cái và các cháu lười đến thăm và ăn cơm với hai vợ chồng già. Bà thương ông một thì thương các con mười.
Kết thúc chuyến đi nhưng dư âm về vợ tôi vẫn còn kéo dài ở cơ quan nhiều ngày sau đó. Mấy cậu đồng nghiệp trẻ đem những tấm hình chụp vợ tôi thân mật với họ ra để bình phẩm trêu đùa khiến tôi rất khó chịu.
Điều gì đã khiến giới trẻ làm việc không ngừng? Các nhà xã hội học và tâm lý học cho rằng đó chính là sự muốn tự khẳng định bản thân. Đó là cảm giác bản thân mình làm được gì, mình là ai.
Dì gọi vào an ủi Nga: “Con đừng nghĩ quẩn, con về quê đi, dì chăm con, không sao đâu con”. Lời dì nhẹ bâng mà Nga thấy trĩu nặng tình thương, thứ tình thương không xuất phát từ trách nhiệm, mà từ trái tim...
Người mẹ cả đời lo cho chồng con, từ việc nấu ăn mỗi người một kiểu, người thích ngọt, người thích chua... Nhưng hỏi ngược lại, các thành viên trong gia đình có ai biết vợ/mẹ của họ thích ăn món gì?
'Mẹ ơi. Con không thể chịu đựng nổi việc học ở Úc. Con muốn về nhà. Con xin lỗi bố mẹ!'. Đọc dòng tin nhắn của con trên Zalo, chị Hoàn lặng người đi.
Đứng trước quyết định ly hôn, việc tôi muốn làm trước tiên là nói chuyện với bố mẹ chồng. Tôi vẫn nhớ như in hôm đó…
Câu chuyện tìm cha của H. khiến tôi chìm trong não nề. Ai cũng có một số phận phía sau khuôn mặt cười. Nhưng nếu sắp xếp thứ tự, thì chúng tôi, những kẻ có cha còn mẹ đã may mắn biết bao nhiêu...
Bạn kỷ niệm Ngày của cha - Chủ nhật thứ ba trong tháng Sáu này, bằng chuyến đi lên Đà Lạt cùng bố. Người đàn ông ấy năm xưa đã bỏ vợ, đánh đổi cả vợ con, cả sự liêm sỉ.
Nằm trong phòng mổ, chị không hề biết ngoài kia ba mẹ chồng đã đưa chị và con lên bàn cân để so sánh, chọn lựa. Chuyện ba mẹ chồng "chọn con bỏ mẹ" đã làm cha ruột chị đau đớn, tổn thương...
Nếu bạn sống cuộc đời của chính mình một cách trọn vẹn và ý nghĩa thì đó là thành công, cũng là hạnh phúc.
Sau ly hôn, nhiều người nhận thức về nghĩa vụ, trách nhiệm đối với con khá sai lầm, lệch lạc. Đây chính là nguồn cơn "nuôi dưỡng" tâm lý lệch lạch cho chính những đứa trẻ trong cuộc.
Chồng không nói gì, chỉ buồn hơn, mặc cảm nhiều hơn, khiến tôi hối hận. Đành rằng cha mẹ chồng không đúng, nhưng nếu tôi làm chồng tổn thương thì sự đúng của tôi cũng có ý nghĩa gì?
ADN giải mã những bí mật mà người ta tìm kiếm, và chức năng của nó cũng chỉ dừng lại ở đó, phần còn lại... thuộc về trái tim.
Tôi nhớ ngày mình còn bé, câu thông báo ấy giống như một lời hăm dọa. Chẳng khác gì mang “mẹ mìn” hay “ông kẹ” ra để hù một đứa trẻ.
Thư thẽ thọt với chồng về ý định ra riêng, không ở chung với bố mẹ chồng nữa. Chồng Thư ậm ừ, bởi anh chưa đủ tích lũy để mua nhà riêng. Sống chung với bố mẹ, tiết kiệm được cả một khoản lương thuê nhà.
Một hôm ông gọi con trai ra nơi riêng tư, gặng hỏi, thì té ngửa: con trai ông, gần ba mươi tuổi đầu, mà khi ngủ với vợ không biết… làm chuyện ấy.
Trên các diễn đàn mạng đang có những vụ tranh chấp đất đai giữa bà con, anh em, tới đổ máu. Tôi nghĩ, mọi việc đều có thể giải quyết bằng cả tình và lý. Cha mẹ chia đất cho con cần phải rõ ràng trên giấy tờ...
Đến đầu năm vừa rồi, vợ chồng tôi mới đi họp lớp về thì mẹ chồng bất ngờ đề nghị: “Từ ngày mai, ba mẹ sẽ ăn riêng, phục vụ các con chừng ấy năm là quá đủ rồi”.