“Ba không có tiền cho con vô Sài Gòn học. Nếu ba mẹ bình thường như người ta thì…”, người cha bật khóc nức nở trong khoảnh khắc hiếm hoi “tỉnh táo”
Đàn bà miền Trung chỉ muốn sống chết trong ngôi nhà của mình. Họ không thể dứt ra mà đi đâu khi mọi thứ đã bọc họ bằng tình yêu vĩnh cửu.
Những đứa trẻ lớn lên từ vùng hứng bão lũ luôn có chung một phần ký ức, chung sự đồng cảm người vùng khác khó có thể hiểu được.
Giữa tất cả mọi xáo trộn và kiệt cùng của tai ách, chỉ duy nhất một điều tồn tại như một hằng số, là tình yêu.
Nước mắt đàn ông trong thiên tai - nước mắt của nỗi đau thương cùng cực đã khiến hàng triệu trái tim thắt nghẹn.
Lớn lên rồi mới hiểu rằng, căn bếp quê mùa ấy chính là điều giàu có nhất mà mình có được.
Chuyện lớn trở thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Mọi chuyện xảy ra không ảnh hưởng đến trạng thái của tôi.
Điểm hẹn của ông và bà là băng đá trong Trung tâm nuôi dưỡng bảo trợ người bại liệt Thạnh Lộc. Ông vẫn nợ bà chiếc nhẫn cầu hôn, áo cô dâu...
Làm sao người già có những ngày về chiều yên ả, không phải đau đáu lo miếng ăn và khi đau ốm thì được chăm sóc phù hợp?
Giám đốc viện dưỡng lão có giấy phép số 01 của TP.HCM - Viện dưỡng lão Bình Mỹ - đã dùng chính sự nghiệp mình sáng lập, để phụng dưỡng mẹ già.
Ai rồi cũng đến đoạn đáng sợ của tuổi già. Sau cả đời vật lộn làm việc, nuôi con cái, ngẩng lên đã thấy mình yếu ớt, nhiều “khuyết điểm”...
Đàn ông sẽ làm gì khi buộc phải ngồi không? Sẽ luôn có cách nếu họ thật sự muốn dứt ra khỏi màn hình điện thoại.
Bão chưa vào mà gió đã ầm ầm, nhà tôi kín cửa vẫn nghe gió hú. Hàng xóm đang cấp tốc giúp nhau chằng mái nhà, chống bão.
Hôm nay bầu trời xám xịt, mưa gió bão bùng, tôi thu dọn lại cái tủ, sắp xếp một số giấy tờ, và tìm được cái tem phiếu thời xưa cũ.
Sự chăm sóc của các con khi cha mẹ đã già, nếu không phải là làm cho họ vui hơn, thoải mái hơn thì có ý nghĩa gì?
Ngày mưa dầm, nhân tiện dạy con về chia sẻ, mở lòng, thơm thảo, về một miếng khi đói, về hai chữ “đồng bào”…
Người dân kêu trời không thấu, chỉ biết chép miệng hỏi nhau: “Bao giờ khúc ruột miền Trung mới bớt khổ? “.
Nếu thiên tai nghiệt ngã cứ giáng xuống bất thường, đàn bà mùa lũ chẳng biết làm sao để hết cơ cực, tủi phận, nhưng họ đã biết cách mạnh mẽ...
Trong trăm ngàn cuộc thiên di vào Nam, hành trang của đàn ông miền Trung chỉ là câu nói: “Sài Gòn việc nhiều, dễ sống”. Đàn bà thì ở lại...
Trước đây tôi là đứa con thờ ơ với cha mẹ. Có khi cả năm tôi chẳng về thăm ông bà.
Khi tôi cúi xuống giường, ghé tai chú nói: “Chiều nay bố mẹ con và hai cô sẽ về”, nước mắt tràn ra và chảy trên thái dương gầy gò của chú.
Không phải hình ảnh những phụ nữ có cuộc đời êm ả hay tiện nghi. Đó có thể chỉ là khoảnh khắc họ là họ, điềm nhiên mỉm cười giữa cực nhọc.
Mấy ngày nay tôi không thể gọi cho mẹ để chúc mừng 20/10, mẹ đang bận bịu cùng cô bác trong làng gói bánh tét gửi cho người vùng lũ.
Trong màu áo đỏ sao vàng chị vẫn thường khoác lên mình có bóng hình của mẹ, của cha, của gia đình, cùng những người thân yêu...
Ở vùng cao ráo, người ta vẫn bán hoa cho Ngày phụ nữ Việt Nam, nhưng ở nơi rốn lũ, những người đàn bà đang quay cuồng trong đói khát, kiệt quệ.