Bây giờ là tháng Mười âm lịch, lại văng vẳng bên tai tôi lời dự báo “Áp thấp nhiệt đới có thể mạnh lên thành bão, gây mưa lũ khắp miền Trung”.
Nhiều bà mẹ đơn thân người Philippines đến Việt Nam sống và làm việc, phần lớn họ là giáo viên.
Tuần trước, sang thăm và phụ má chồng dọn nhà. Bà cho tôi một số sách nấu ăn còn mới để mang về.
Khi kinh tế khắp nơi bị ảnh hưởng nặng nề bởi đại dịch COVID-19, mua sắm vô tội vạ xem chừng có lỗi với những người đang gặp khó khăn hơn mình.
Tôi đã ngồi uống trà cùng ba từ khi chất liệu nhóm bếp của ông là trấu, mùn cưa, củi khô, than, rồi sau này là bếp gas, bếp điện…
Tiền nhiều hay tiền ít không phải là yếu tố quyết định hạnh phúc của các cặp đôi. Mà cách chi tiêu, sử dụng đồng tiền mới là yếu tố tiên quyết.
Mỗi lần chạm tay vào cành lan, cành hồng, lòng tôi biết ơn mẹ chồng vô cùng. Mẹ luôn chở che, yêu thương và dõi chúng tôi.
Hai giờ cật lực tìm hiểu mẹ, tôi mới chạm đến mẹ ở vùng hiu quạnh, cô độc nhất và hiểu các con đã quăng vào mẹ những vết đau thế nào.
Nhìn bọn trẻ hái chòi mòi, chơi đùa, tôi tạm quên đi nỗi lo dịch bệnh và vẫn tin rằng cuộc sống bình thường sẽ sớm trở lại.
Một vài câu nói có thể tạo nên sự thay đổi mạnh mẽ của một con người. Cô đã cho tôi lời động viên đúng lúc...
Bạn tôi rất mê nấu nướng, chị tôi lại cho chồng con ăn ngoài là chính. Vậy ăn nhà tốt hay ăn ngoài sướng?
Thời tôi còn nhỏ, nhà nghèo khó, con đông, để tiết kiệm lúa gạo dành ăn cho giáp vụ, ngày nào mẹ cũng cho cả nhà ăn cơm ghế (cơm độn).
Vừa thấy má, ba đã ưng bụng lắm rồi, ông ngắm bà không chớp mắt. Ba kể: "Má tụi con đẹp như tiểu thư nhà giàu".
Trước đây, chị đã vài lần rơi vào trường hợp ngượng ngùng muốn chết đứng như Từ Hải. May nhờ có quỹ đen của anh, nếu không thì…
Lâu nay, tôi được gia đình và bạn bè đóng đinh nickname “sống bầy đàn”. Bởi vì tôi rất thích tụ tập bạn bè, người thân ăn uống, đi chơi, du lịch…
Khi thành phố bình thường trở lại, tôi rèn luyện sức khỏe kỹ càng hơn, yêu thương nhiều hơn.
Tôi không chạy theo các giá trị bên ngoài. Không có cha, nhưng tôi không thấy thiệt thòi, mà luôn ý thức tự lập để xứng với sự tảo tần của mẹ.
Tôi từng không thích mẹ ăn diện, tiêu xài như thế do bị ảnh hưởng những lời ra tiếng vào của hàng xóm về mẹ.
Hạnh phúc sau những ngày dịch căng thẳng của nhà tôi, đơn giản là được cùng nhau trong gian bếp gia đình.
Bà đi xa, mỗi cái kèo cái cột đều có thể kể một câu chuyện về bà. Như bụi huệ đất sớm nay, mỗi đóa hoa thì thầm một kỷ niệm.
Sài Gòn những ngày này, ai nấy cứ rón rén, ngỡ ngàng bước chân, nửa quen nửa lạ trên đường ra chợ, đi làm...
Gần đây gặp nhau, chúng tôi hay chung đề tài: “Bố tớ nay đi đứng khó khăn, quên nhớ lẫn lộn”, “Mẹ mình càng già càng hay trách móc, giận hờn”…
Có lẽ, chỉ khi phải trải qua những biến cố thì ta mới "vỡ" ra điều gì là quan trọng, để sống hết mình với cuộc đời.
Tôi phải làm sao để một nữ trí thức như bà thông gia hiểu và đồng cảm với con dâu đây?
Những trận nhậu của anh dày hơn. Chịu không nổi, Hoài than với má chồng. Không biết má nói gì mà chồng Hoài đá thúng đụng nia cả tuần.