PNCN - Gần ba giờ đồng hồ vào “chat box” trên Facebook, tôi mới hiểu ra vấn đề và cảm thấy thật thương “anh”.
PNCN - Luật Hôn nhân và gia đình công nhận quyền sử dụng, định đoạt tài sản riêng của vợ/chồng, nhưng trên thực tế, vì vô tình và cả cố ý, không ít người đã ngang nhiên “xài ké”, thậm chí biển thủ tài sản riêng của bạn đời...
PNCN - Vợ chồng tôi có hai cháu: bé trai năm tuổi và bé gái hai tuổi rất quấn cha mẹ. Hai cháu cứ như “cái đuôi” tò tò theo sau, khiến cả vợ lẫn chồng lúc nào cũng phải ăn nói xử sự ngay ngắn, không dám thể hiện tình cảm âu yếm sợ con bắt gặp. Nhiều lúc bước vào nhà chúng tôi cũng muốn ôm, hôn nhau giống các cặp vợ chồng khác nhưng vì con nên phải nén lòng lại.
PNCN - Nhà có hai chị em, nhưng mẹ nuôi dạy chị con dễ dàng bao nhiêu thì chăm sóc và uốn nắn con khó khăn bấy nhiêu. Cũng có thể do con ốm yếu từ lúc mới sinh nên được mẹ dồn quá nhiều tình cảm, khiến càng lớn con càng ương bướng và đôi khi chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.
PNCN - Tình yêu của anh và em đã tròn bảy năm, với biết bao buồn vui, giận hờn. Đã có những lúc ta buông tay nhau nhưng rồi không thể. Ai cũng bảo chúng mình mù quáng. Ừ, anh và em đều mù quáng khi yêu nhau. Tình yêu nào chẳng có chút mù quáng, phải không anh?
PN - Nghe ai nói đừng gả con gái về miền Tây, đàn ông xứ đó nhậu và dữ dằn với vợ con lắm, là bà Út Chạy không chịu. Rể út bà là người miền Tây. Thử đốt đuốc kiếm khắp vùng miền Đông này, mấy người được như vậy? Mọi người gật đầu công nhận: “Rể bà quá tuyệt vời. Nhưng, đâu dễ được mấy người!”.
PN - Nhân một lần nói về thói quen của “sắp trẻ”, anh bạn tôi hào hứng kể về đứa cháu gọi anh bằng cậu ruột. Người cháu ấy, khi mới đậu đại học đã vào thành phố ở với anh bạn tôi, đó là một thanh niên dễ mến, lễ phép. Tuy nhiên, cha mẹ của cậu đã dạy con rất… lệch, chỉ chú trọng dạy đạo đức, lễ giáo, động viên học hành đàng hoàng, nhưng không dạy con các kỹ năng sống cần thiết.
PN - Làm xong bài tập, con gái lấy báo Khăn Quàng Đỏ ra đọc. Nhưng rất nhanh sau đó con gấp tờ báo lại và mở phim hoạt hình ra xem. Chuyện thật lạ. Vì lần nào xem báo con cũng rất chăm chú, thỉnh thoảng còn cười phá lên hoặc đọc lớn để mẹ cùng nghe. Tuy hơi ngạc nhiên nhưng vì đang dở tay ủi đồ nên mẹ không tiện hỏi.
PN - “Có ai được như tui không?” - là câu nói vui của cô Sáu mỗi lần được… về tới nhà và chui vào “cái ổ” của mình hoặc được con cháu nói lời cảm ơn, tặng những món quà dù nhỏ xíu.
PNO - "Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy.
PNO - Ở quê đất rộng nên mảnh vườn nhà tôi cũng phong phú cây cối, hoa cỏ. Nó không đơn thuần chỉ mang lại màu xanh và hoa trái mà mỗi gốc cây được trồng xuống trong vườn đều chứa đựng tình yêu thương cha mẹ dành cho chúng tôi. Trong những câu chuyện của mình, mẹ tôi hay bắt đầu bằng câu: “Cái cây ấy dễ chừng cũng bằng tuổi mấy đứa rồi…”.
PNO - Bà mẹ dạy cô con gái trước khi cô về nhà chồng rằng, phải ráng mà học chữ nhẫn. Nhẫn một chút sóng yên biển lặng. Lùi một bước, biển rộng trời cao.
PN - Đã có lúc, trong căn nhà chỉ hơn 20m2 (69/5 Nguyễn Công Trứ, P.19, Q. Bình Thạnh, TP.HCM) của chị Nguyễn Thị Lệ Hằng có đến ba người bị liệt (mẹ chồng và cha mẹ ruột chị). Chồng làm việc ở xa, một tay chị lo liệu, nhưng xóm giềng chưa bao giờ nghe chị than vãn. Nhiều năm nay, chị là gương dâu hiền tiêu biểu của Q.Bình Thạnh, từng được tuyên dương Người con hiếu thảo cấp thành phố…
PNO - Hội quán Các bà mẹ (Q.Bình Thạnh, TP.HCM) tổ chức buổi tư vấn cho sản phụ về những vấn đề thường gặp trong thai kỳ: chứng đau lưng, mất ngủ, choáng váng, cao huyết áp, tiêu chảy, chảy máu âm đạo, thay đổi tâm trạng đột ngột…
PN - Hai anh em nóng nảy hệt như nhau. Cả nhà quá quen chuyện hở một chút hai đứa lại cãi cọ, thậm chí còn “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay”.
PN - Con gái lên năm phụng phịu, hờn dỗi mỗi khi mẹ từ chối chơi cùng con. Là người bận bịu, lúc rảnh mẹ chỉ muốn được nghỉ ngơi, sợ bị con quấy rầy, vậy mà con cứ suốt ngày “săn” mẹ. Nhiều lúc mẹ đành phải chơi cùng con một cách bất đắc dĩ.
PN - Đêm. Côn trùng hình như cũng đã mệt mỏi, tiếng kêu trở nên uể oải, rời rạc. Tôi quay qua bên này, trở lại bên kia vẫn không thể nào ngủ được. Lạ nhà? Làm sao có thể gọi là lạ khi đang ở trong chính ngôi nhà mà suốt thời thơ ấu tôi đã lớn lên? Tôi trằn trọc có lẽ vì ánh đèn dầu ngoại thắp lúc ăn cơm.
PNO - Chiều nào bà cụ cũng bắc ghế ra ngồi tựa cửa. Lý do bà hình thành thói quen đó là do bà chờ mấy đứa cháu nội ghé vào thăm…
PNO - Thời sinh viên, tôi là một cô gái ham chơi và ngang bướng. Ưu tiên hàng đầu của tôi lúc đó là la cà quán xá, chơi bời với bạn bè; chuyện học hành, sách vở bị gạt sang một bên. Tôi thích là làm, ai cản cũng không nghe, ai cấm cũng không sợ.
PN - Ngày nhỏ, thú vui của mấy anh em tôi là làm nhà trên cây. Nó giống như một chiếc ổ vừa đủ lớn để cuộn người nằm ngủ một giấc trưa yên lành. Nó cũng là nơi chúng tôi vui đùa, giận dỗi và giấu nhẹm những mơ ước tuổi thơ trong tiếng gió lao xao, tiếng chim sâu lích chích và trong cả cây kiếm sắc của chú bọ ngựa ngông cuồng từng mấy lần chém xước ngón tay.
PN - Lần đầu tiên con dắt cô bạn gái về nhà, mẹ tủm tỉm cười, trêu con: “Dữ nha, bày đặt có bồ nữa ha”. Con hỏi mẹ thấy cô ấy thế nào, mẹ bảo: “Nói thật nhé, bạn của con dễ thương, dịu dàng, nhưng mà… mặt nhiều mụn quá, làm sao mà… hôn được hả con?”. Từ hôm đó, bữa cơm nào của nhà mình cũng xoay quanh đề tài… mụn. Mẹ bảo con gái nhiều mụn chứng tỏ máu huyết không tốt, sau này sinh con, cháu nội của mẹ sẽ xấu hoắc… Lời của mẹ ám ảnh con tới mức, nhìn cô ấy, lòng con dần nguội lạnh.
PN - Khi mỗi gia đình chỉ có một-hai con, lại có điều kiện kinh tế ngày càng khá giả thì những đứa trẻ trong các gia đình đó thường được cưng chiều, đề cao.
PNO - Làm thế nào để trẻ dám tò mò, suy nghĩ vượt ra khỏi những giả định có sẵn và sẵn sàng bước ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân, gia đình để trải nghiệm những điều mới mẻ, chinh phục thành công và xây dựng một tương lai vững vàng nhất?
PNCN - Người chồng là nguyên đơn trong phiên phúc thẩm ngày 8/11 ở TAND TP.HCM. Nhìn xấp tài liệu ông mang theo, trong đó có bài phản biện dài bốn trang giấy, mới thấy rõ ông quyết tâm dứt bỏ cuộc hôn nhân nhường nào. Ông ngồi bên này với hai người chị. Vợ ông bên kia ngồi cùng cậu con trai. Khác với sự lạnh lùng, xa lạ giữa hai bên lúc phiên xử chưa bắt đầu; bao hờn giận, trách cứ, “tố” tội nhau vỡ òa trong và sau phiên xử…
PNCN - Hôm rồi, ngồi dọn lại kho sách của ba, tôi mừng rỡ nhặt được một bức ảnh đen trắng rơi ra từ cuốn sách cũ. “Nội dung” bức ảnh là cậu bé - anh Hai tôi chập chững bước về trước, nơi có mẹ tôi đang giơ tay đón, còn sau lưng anh là một người phụ nữ lạ hoắc. Tôi mang ảnh khoe ba, hỏi thăm. Ba chần chừ như không muốn đáp: “Bà Bảy, vú nuôi nhà mình”. Hồi lâu, ba bất ngờ trầm giọng: “Cũng là người tình của mẹ bây”. Tôi giật mình, ngó lên thấy mắt ba rưng rưng: “Ba khổ tâm với bà này lắm”.