Đừng nghĩ tôi trang điểm xinh đẹp là để câu một chàng nào đó ngon lành hơn nhé

05/07/2016 - 09:57

PNO - Yêu thương sâu nên vết cắt cũng sâu biết mấy. Chia tay cuộc tình, mới hiểu ra dù mình là người chủ động thì nỗi buồn không của riêng ai.

Tôi chia tay anh. Bạn thân điện thoại hỏi han: “Ổn không?”.

Ổn. Vì người chủ động chia tay là tôi mà. Tôi trả lời bằng một giọng mạnh mẽ, không cho phép ai hiểu ngược lại.

Bạn ngập ngừng: “Chiều nay mình ghé qua đón cậu rồi tụi mình đi loanh quanh đâu đó cho vui nghen?”. Tôi cười rộ lắc đầu, tôi đâu phải là kẻ cô đơn đến nỗi cần có người bên cạnh an ủi. Tôi vẫn trang điểm cẩn thận trước khi ra ngoài, tôi vẫn xinh đẹp trước mắt mọi người. Đừng nghĩ tôi trang điểm xinh đẹp là để câu một chàng nào đó ngon lành hơn nhé. Tôi không vội vàng vậy đâu. Chỉ là tôi rất yêu chính mình (đó là lý do tôi chia tay anh, người liên miên làm tổn thương tôi).

Dung nghi toi trang diem xinh dep la de cau mot chang nao do ngon lanh hon nhe
Ảnh mang tính minh họa: Internet

***

Tôi ổn.

Tôi vẫn đi làm đúng giờ và hoàn thành công việc một cách không thể tốt đẹp hơn. Cuối tuần tôi vẫn hào hứng đi cà phê và sau đó là karaoke, bài nào có tôi cùng hát đều được chấm điểm trên chín lăm, màn hình hiện chữ “very good” trong tràng pháo tay hưởng ứng của bạn bè. Và đã có người xin phép được đưa tôi về nhưng tôi từ chối.

***

Tôi ổn

Chỉ có điều mẹ đã quen nhìn thấy anh đón đưa tôi nên việc tôi chạy xe một mình khiến mẹ lo lắng. Thật lạ lùng là thấy tôi xinh đẹp, rạng rỡ hơn, kiêu hãnh hơn mà mẹ lại thở dài. Buổi tối mẹ đột ngột bước vào phòng tôi với cái cớ: “Đem cho con chén chè hạt sen”. Tôi hiểu là mẹ sợ con gái vùi đầu trong phòng để khóc. Tôi chứng minh cho mẹ thấy là mình đang rất bận bịu bên máy tính. Vậy mà mẹ còn hỏi: “Hay là con xin nghỉ phép vài ngày đổi gió cho khỏe?”. Ôi mẹ ơi, làm gì có chuyện con gái của mẹ rơi vào cảnh phải đi đâu đó nhờ thiên nhiên băng bó giúp vết thương lòng.

***

Thời gian trôi qua, khi mọi người đã yên tâm và không còn hỏi han nữa, bỗng tôi nhận ra mình hụt hẫng rất rõ ràng. Đôi khi tôi quên mất mình đang định làm gì. Đang làm việc, chợt tắt máy tính rồi nói với đồng nghiệp “tớ có chút việc”. Dắt xe ra cổng, bỗng tự hỏi mình đi đâu đây? Chạy xe một vòng quanh quanh rồi quay về công ty mà vẫn không nhớ ban nãy mình định đi đâu.

Chủ nhật, mua sắm vài thứ, ngang qua gian hàng bán quần áo nam bỗng mắt tôi hút về phía cái áo màu cà phê nhạt treo ở góc, không cần nhìn mẩu vải tí xíu đính ở cổ áo tôi cũng biết đó là size M, kích cỡ áo của anh và màu áo anh thích. Lạ lùng, tôi mong muốn chạm tay vào cái áo đó...

Đôi khi nhận ra sau tiếng chuông reo, tôi lấy điện thoại ra khỏi túi rất chậm... mong manh chờ đợi nhìn thấy trên màn hình là một dãy số mà tôi vẫn còn nhớ. Cũng như mỗi khi khởi động máy tính, tôi lướt nhanh tên người gửi với một chút trống trải trong lòng khi chỉ là những người liên quan tới công việc... Có phải tôi quá kiêu hãnh muốn người ta năn nỉ mình thêm lần nữa để thêm lần nữa mình được ở vị trí ngạo nghễ từ chối? Hình như không phải vậy. Mà cũng không phải vì tôi còn nuối tiếc.

***

Biết làm sao đây khi một phần đời của mình dính dáng tới một người mà mình muốn quên? Phần đời đó mãi mãi vẫn là của tôi và vì vậy anh mãi mãi là một phần của tôi. Thật vậy sao? Không dễ chấp nhận điều đó chút nào. Không thể xóa trắng kỷ niệm như xóa một tấm bảng cho nên nhiều khi nhìn lại những kỷ vật quý báu mình từng rất nâng niu mà lúc này sao bỗng tầm thường, hay vì chính mình trở nên tầm thường? Không. Tôi đã cố giữ cho mình rạng ngời thì lẽ nào tôi lại để mình tầm thường?

Đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình, tôi nhận ra chính mình cũng có lỗi vì đã để cho mình tổn thương nhiều đến vậy rồi mới dám quyết định cắt đứt. Yêu thương sâu nên vết cắt cũng sâu biết mấy. Chia tay cuộc tình, mới hiểu ra dù mình là người chủ động thì nỗi buồn không của riêng ai.

Nguyên Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI