PNO - Ngày xưa, khi cuộc sống chỉ đơn giản là ăn ngủ để sống, ông bà chúng ta có lẽ không hề sợ chuyện nhiều con. Nhưng ngày nay, nhiều U50 đã trầm cảm vì nỗi lo... thành bà nội, bà ngoại.
Chia sẻ bài viết: |
Anh sống thực tế còn chị rất lãng mạn. Chị Ngọc chia sẻ rằng, bí kíp hạnh phúc không ở đâu xa mà chỉ nằm ở 2 chữ: chiều chuộng.
Lòng tốt mù quáng là mảnh đất màu mỡ cho kẻ xấu lợi dụng. Anh ấy dễ dàng bao che, giúp đỡ cho những người phạm pháp mà anh thấy tội nghiệp.
Càng cố gắng chạy theo những tiêu chuẩn phi thực tế, mẹ càng cảm thấy kiệt quệ về thể chất, tinh thần, cảm thấy không còn là chính mình như trước.
Hãy để con được sống, được cười, được khóc để sau này, khi làm người lớn, con sẽ biết cách yêu mà không làm tổn thương ai, kể cả chính mình.
Không ai trách ai nhưng vẫn nhớ và mong lại được nhiều bữa cơm gia đình, ngồi vào mâm xếp chén đũa mời ba má ăn cơm.
Tình thương và sự hy sinh của chị là điểm tựa để chồng và các con vượt qua những ngày khó khăn trước mắt.
Thay vì buồn bã chấp nhận, nhiều người chủ động làm đẹp bằng nhiều giải pháp tích cực như một cách yêu thương bản thân.
Khi Hạnh còn đang đi hỏi kinh nghiệm để trị tật hay cãi, hay bẩn, hay lôi thôi luộm thuộm của con thì bé Mai đã thay đổi không ngờ.
Nhờ kết nối từ công nghệ, chúng tôi có thêm điểm tựa lớn lao về mặt tinh thần.
Một căn nhà có thể xây bằng tiền nhưng một mái ấm chỉ có thể dựng bằng lòng. Tiền mở đầu câu chuyện nhưng không thể viết phần kết hạnh phúc.
Phải làm sao để những người cha, người mẹ tuyệt vọng không cần phải tìm đến cái chết mới được nghe thấy?
Cái cảm giác ăn đến chán ngán, hãi hùng món khoai xéo ấy bây giờ lại khiến người ta thèm thuồng bởi nó đã trở thành thứ đặc sản trong ký ức.
Nếu cứ đợi khi giàu, mua được nhà, có xe sang rồi mới thả lỏng tận hưởng, đi du lịch thì biết đến khi nào?
Tự nhiên mắt tôi hoe đỏ, thấy thương những bờ vai đã trĩu nặng vẫn ráng gánh gồng cả đại gia đình, như ba tôi hay chú Mười, chú Tám.
Vẫn biết vận động, đổi thay là quy luật đời sống nhưng không tìm lại được phong vị lô tô ngày nhỏ kể cũng buồn.
Sau ánh hào quang là hình ảnh người mẹ tảo tần - điểm tựa duy nhất của Phong.
Tôi mua cho con đủ loại giấy vẽ, bút màu, bảng đen… nhưng Ku Tết vẫn chỉ thích tô tô, vẽ vẽ trên những bức tường nhà.
Giữa những góc phố xá ồn ào, tôi bắt gặp các cụ già cười nghiêng ngả bên bàn cờ hay đấm vai nhau giữa sân chung cư.