PNO - Nghĩ cho cùng, vợ chồng cần nhau nhất là lúc ốm đau mệt mỏi. Nhìn cách cư xử vô tâm của vợ khi chồng ốm, tôi thấy chạnh lòng.
Chia sẻ bài viết: |
Nguyễn mạnh cường 03-10-2024 10:20:26
Khi mối tình đầu của tôi tan vỡ, tôi đã nhắm mắt về quê lấy vợ. Khi hai người khác xa và không biết về nhau, khi tôi đến tán thì được cả nhà có ấy quí tôi và sau một tháng tôi yêu và nói gia đình. Tôi thi toàn chủ động. Hỏi thăm cô ấy chỉ trả lời và không thấy hỏi và quan tâm lại. Những khi tôi trở lại Hà Nội làm cô ấy cũng không bao giờ hỏi tôi. Tôi cứ để 3 ngày xem cô ấy có hỏi không, không thấy cô ấy hỏi nên tôi đành phải hỏi , tôi nghĩ khi yêu con trai thường chủ động hỏi nên tôi không nghĩ gì. Khi lấy nhau về và đẻ đứa đầu tôi đã chăm vợ và con. Nhưng khi cô ấy làm dâu cũng chẳng nói chuyện với ai trong nhà, đến một ngày tôi ngã từ trên cây 4 m xuống đường bê tông và may là chỉ rạn hai gót chân và đau ầm ỉ nhưng cô ấy cũng không một lời hỏi và quan tâm chăm sóc. Sau đó tôi bảo vợ bỏ làm công nhân đi buôn bán nhưng cô ấy không nghe. Cô ấy nói khinh tôi. Là con hơn là người không làm được đồng nào, và lúc đó vợ tôi bảo ở nhà trong con 1 tuổi. Muốn lấy 50k mà không lấy nổi, khi tôi quyết định đi buôn bán thì tôi có duyên lên bán đắt hàng, và cô ấy theo luôn, tôi đã tạo dựng được và tôi đã xây nhà to mua ô tô đầu tư đất, và tôi không nghiện gì thuốc lá rượu chè cờ bạc, mà cô ấy vẫn coi thường và ăn nói trống không. Khi tôi ốm hay say mà không thèm quan tâm, và một lần nữa tôi lắp điện ngã từ trên cao 2m xuống đất bị trầy hết một bên người mà vẫn cố đi chợ mà cô ấy không một lời hỏi thăm. Sau khi đẻ 4 đứa tôi toàn chăm từ a-z, việc nhà tôi toàn làm hết. Khi tôi góp ý vợ chồng phải biết quan tâm chăm sóc, có ấy nói có nằm liệt đau mà chăm. Nghe mà nhói lòng. Cho đến bây giờ có ấy vẫn không đổi tính. Giờ tôi chán và không còn tình cảm với cô ấy, muốn dứt, nhưng nghĩ đến 4 đứa con lại đành cố.
Tuấn win 21-02-2024 20:33:39
Tui nằm viện vợ chẳng thèm hỏi một câu. Ở nhà còn đi chơi với bạn bè mà chưa ăn thua gì đây.
Phantheyen11** 20-08-2020 00:43:21
Tôi cũng giống như ông, nhưng được cái ông ơi gần vợ, tôi đi xuất khẩu lao động nước ngoài , nhiều lúc ốm vật vã nhưng vẫn cố lê lết vào bếp cố gắng nấu miếng cơm ăn cho lại sức còn đi làm. Nhưng vợ tôi thì ko dc như vậy , vợ tôi coi gia đình bên vợ là số 1 nhiều khi cả tuần 10 ngày tôi ko gọi về cũng chẳng thấy gọi qua hỏi thăm a đau ốm hay có chuyện gì mà ko thấy gọi,( tôi ko gọi thì cũng chẳng bao giờ gọi cho tôi) tôi làm xa rất nhớ con , nhiều lúc gọi ko bắt máy , buồn thì tắt vui thì nghe, tôi cảm giác như mình là cái máy sản xuất tiền để phục vụ cho nhu cầu tiêu xài của vợ chứ tôi cứ có cảm giác vợ tôi ko xem tôi là chồng đúng nghĩa,( sinh Nhật tôi ngày bao nhiêu vợ tôi chẳng bao giờ nhớ, còn những người khác thì lại nhớ rất rõ). Tôi rất thương ba mẹ vợ nên để cho vợ và con về ở chung với 2 ông bà để tiện việc chăm sóc. Có lần nọ sinh Nhật vợ tôi, tôi thì đi làm đến gần 1h sáng mới về vì phải hoàn thành để kịp giao hàng cho khách, vì các bạn biết rồi nước ngoài họ làm rất chi là uy tín, về hôm sau 7h sáng tôi lại phải lọ mọ lên công ty, kể từ hôm đó đúng như cực hình của tôi, nhớ con da siết nhưng gọi ko dc, nhiều khi gọi đổ chuông lại tắt máy hoặc là đang có cuộc gọi khác. Tôi ở bên nayd bạn bè thì ít , ai cũng có già đình cả nên cũng chẳng có ai tâm sự những lúc vui buồn , chỉ có vợ là thân thiết nhất nhưng nc cũng ko xong, ngày đi làm tối về ngủ thì không sao, nhũng ngày nghỉ thì ngồi đối mặt với 4 bức tường mà nước mắt chảy 2 hàng, nhưng vì thương con m thương vợ mà cố nuốt xuống hứa ko được mềm lòng.
Phantheyen11** 20-08-2020 00:32:05
Ông giống tôi, tôi đi làm nước ngoài, nhiều lúc đau ốm vật vã, đến mức phải bò phải Lê ra bếp gắng nấu miếng cơm ăn mong sao mau hồi phục để cày kéo. Ấy mà nhiều lúc cả tuần tôi ko gọi về hỏi thăm thì cũng chẳng bao giờ gọi cho tôi hỏi thăm a thế nào đau ốm gì ak.
Lúc tôi gọi thì lại trách móc, gọi về ko thèm hỏi han một câu trong khi đó vì thương vợ thương con nên tôi để cho vợ với con tôi về ở với ông bà ngoại.
Nhiều lúc tôi cảm thấy mình như một cỗ máy kiếm tiền để phục vụ cho nhu cầu ăn mặc của vợ tôi chứ k phải là chồng.
Tôi vì muốn sau này có một ngôi nhà nên gom góp tiền công) thêm vay ngân hàng khoảng 500 Tr nhưng tính tình hình như thế hì phải trả mất 5 năm . Tình trạng như thế này tôi cũng ko biết mình có trụ nổi được bao lâu hay là phải bỏ mạng xứ người , nhiều lúc nghĩ mà nước mắt chảy 2 hàng ( sinh Nhật tôi ngày bao nhiêu vợ tôi còn chẳng nhớ nhưng sinh Nhật bà ngoại vợ tôi hay những người khác thì lại nhớ rất rõ)
trang trang 06-05-2020 11:13:09
nhẽ nào vợ bạn dưới 18 tuổi? hay là tiểu thơ đài các? hoặc cô ấy chưa từng thương yêu bạn thật lòng? Chứ các người vợ thực sự yêu chồng và đủ tuổi kết hôn thì chỉ cần nhìn mặt chồng mình thôi là đủ biết anh ấy mệt hay khỏe
Lieutien 06-05-2020 08:34:53
Thường phụ nữ có con, nhất là con còn nhỏ là như thế đấy bạn à. Không chỉ ở bạn gặp như vậy đâu. Đó hình như là quy luật cuộc sống đấy. Không có gì phải lăn tăn. Nếu xem là nhỏ nó sẽ nhỏ, nếu coi là lớn thì hơi” nguy hiểm “ trong cuộc sống vợ chồng. Nên thẳng thắn nói nghiêm túc với vợ. Đừng để âm Ĩ và sẽ suy nghĩ lệch lạc
Thanh 06-05-2020 08:30:16
Có phải tôi đã lo lắng quá nhiều cho vợ nên đã làm cô ấy trở nên vô tâm???
Bạn đã tìm ra câu trả lời rồi đó.
Đọc bài viết của bạn, tôi đã thương lại càng thương thêm những người vợ đảm đang vừa lo việc làm vừa lo cho chồng con nhất là tìm cách tạo thêm thu nhập cho gia đình trong đợt dịch vừa qua. Bạn hãy có một cuộc trò chuyện với vợ. Bạn cứ nói hết những suy nghĩ mà bạn trăn trở trong bài viết. Sau đó xem thái độ của vợ bạn thế nào. Nếu phục thiện thì tốt. Còn nếu xem chồng như cái máy được mặc định điều khiển tự động như trước giờ thì...bye bye đi bạn. Có đâu người vợ vô tâm đến tàn nhẫn như vậy.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.