PNO - Có lần mẹ chị bảo: “Thằng chồng của con chẳng ý tứ gì cả, nói xấu con với họ hàng ngay trước mặt mẹ. Về đóng cửa bảo nhau, lựa lời khuyên chồng bỏ cái tật ấy đi”.
Chia sẻ bài viết: |
Thu 09-12-2020 22:10:09
Cứ chơi chiêu gậy ông đập lưng ông, làm y những gì chồng chị đã làm, gặp ai cũng kể, thậm chí kể trước mặt chồng, sự thật thì có gì xấu hổ? Đợi lúc có nhiều người, đám giỗ, đám tiệc chẳng hạn, làm ra vẻ kể chuyện vui, kể hết rồi nói, về già anh mắc bệnh kém trí nhớ nên cứ khăng khăng là em tán tỉnh ảnh trước, thôi em cũng để ảnh nói láo cho vui, xem ai mới là người quê mặt. Nếu chồng dám quát tháo thì thản nhiên lấy gậy ông đập lưng ông, nói em bắt chước anh kể chuyện vui, nhưng khác là chuyện thật. Ai tin ai trong hai người thì cứ để họ tin. Sao chị phải im lặng và tức tối?
V 09-12-2020 09:11:34
Chồng cũ của tôi cũng có tật này. Đến khi chia tay thì cấp độ càng tăng thêm cấp số nhân, với những câu chuyện kinh khủng không thể tưởng tượng nổi. Tôi cũng chọn cách buông bỏ, rồi thời gian sẽ trả lời tất cả.
Ngoại hình là thứ dễ thấy nhất mà cha mẹ không giúp con chỉnh sửa, thì những bất ổn trong suy nghĩ, lối sống, liệu ta có thể nhìn ra?
Sức mạnh của tình yêu, ánh sáng của tinh thần lạc quan đã giúp cả nhà cùng nhau vượt sóng gió.
Đã mấy chục năm trôi qua nhưng mỗi khi nhớ về hành động vô tâm đem bỏ những thức quà quê của cha mẹ, tôi lại bật khóc vì hối hận.
Hè về, có những câu chuyện cười ra nước mắt của “khối nghỉ hưu” khi phải đối mặt “khối nghỉ hè”.
Hễ có việc gì, mẹ tôi chỉ cần “Anh ơi...”, việc sẽ được giải quyết.
Trà sen để tủ đông dùng được quanh năm, đến chừng hết thì một mùa sen nữa lại đến.
“Anh nói thiệt, anh rất thương Thanh, ý Thanh sao?” - câu tỏ tình bất ngờ giữa dòng kênh xanh đã khởi đầu cho một chuyện tình đẹp.
Gia đình gắn với bao bổn phận, trọng trách nhưng cũng là nơi an trú tâm hồn, tiếp thêm năng lượng cho nhau.
Thay đổi chính mình có hiệu quả thật kỳ diệu. Bỗng dưng chồng tôi cũng thay đổi.
Tìm thấy nhau nhờ tính năng thú vị của Zalo, 2 người xa lạ đã nên duyên vợ chồng.
Anh quen thuộc tính nết của cha, cha nhíu mày anh biết cha cần gì. Cha vì con cái cực khổ cả đời, anh thức nuôi cha mấy bữa có thấm gì
Không chỉ chọn Việt Nam như một sự trở về, Quan Bruce muốn nhìn nước Mỹ từ Việt Nam.
Với anh, là con, dù lớn cỡ nào vẫn cứ thích xà quần bên mẹ. Mẹ mãi là điều gì đó thật xúc động và chỉ nhìn mẹ thôi là thương.
Đi bắt cá như đi đánh trận, luôn trong tâm thế hơn thua, xem đứa nào bắt được nhiều hơn.
Phụ nữ tươi tắn tự nhiên là không cần ai nhìn ngắm vẫn tươi; không cần trình diễn cho ai xem, chỉ cần bản thân tự biết.
Chính những câu hỏi của con khiến tôi ngồi lại, thẳng thắn trò chuyện để hiểu con hơn. Thay vì “chọn giúp con”, tôi “chọn cùng con”.
Ngày nào không thấy ba mẹ giận nhau, con cái lại đùa: “Hôm nay nhà mình thiếu thiếu thứ gì”. Khắc khẩu nhưng ông bà thương nhau lắm!
Ước gì những người cha chịu thả lỏng bản thân, chấp nhận mình là người bình thường, có lúc ốm đau, bệnh tật. Cha không cần phải đóng vai siêu nhân