Chia sẻ bài viết: |
Thuy anh 28-06-2023 14:04:31
Bạn ơi, bạn yêu và nuôi Long từ bé, đứa trẻ cảm nhận được tình yêu của bạn và cũng quen với cuộc sống với bạn, nên đừng lo nha
Thanh Xuan 19-06-2023 21:34:39
Chỉ có giấy tờ nhận cháu làm con nuôi hợp pháp chưa ?. Nếu chưa thì đưa cháu đi làm đi .Nhờ hội phụ trẻ em giúp đỡ trong trường hợp này . Cần thì mướn luật sư ra toà chứng mình chị có đủ tự cách để nuôi dạy cháu . Vì trước đây bên nội cháu không quan tâm gì đến cháu . Đâu phải cứ có máu mủ là có quyền được nuôi dưỡng một đứa bé đâu.
Thanh Xuan 19-06-2023 21:26:04
Đừng lo lắng nhiều chị, nếu cậu bé là người trọng nghĩa tình thì chỉ sẽ không bao giờ mất con .Còn nếu như không phải vậy thì cũng có gì phải tiếc nuối . Chị là người Nhân hậu ắt sẽ có cái kết tốt đẹp .
M.Y 19-06-2023 13:19:27
Tôi rất hiểu tâm trạng của bạn, nhưng muốn khuyên bạn hãy bình tâm ! Sự đời có hợp có tan, dù là con ruột mình sinh ra thì đến một lúc nào đó con trưởng thành, cũng chắc gì chúng gắn bó với mình đến cuối đời đâu ? Vậy nên bạn cứ bình tĩnh xuôi theo hoàn cảnh, cháu đã lớn khôn nhờ tấm lòng nhân hậu của bạn, trước khi có những phức tạp từ vật chất chen vào. Cháu sẽ biết suy nghĩ, biết cân phân. Và nếu như lúc nào đó vì áp lực bên những người có quan hệ họ hàng của cháu mà cháu nghiêng về họ, bạn cũng đừng lo buồn. Tình cảm thật cho đi thì lúc nào cũng có giá trị hơn những tính toan vật chất. Bạn vẫn thương cháu mà, đúng không ? Và cháu sẽ chọn lựa...
Phương Nam 19-06-2023 13:16:39
Theo cảm nhận của tôi thì con đã 15 tuổi mà nói những lời tình cảm với mẹ như vậy thì con sẽ không rời chị mà đi. Trời không phụ lòng người đâu chị ạ. Chị đã thương con bằng tình thương của một người mẹ thì tôi tin con sẽ nhận ra tấm lòng của chị. Hy vọng chị sẽ nhận được quả ngọt cho tấm lòng cao cả của chị. Tin tưởng con chị nhé. Con nói sẽ về thì cháu sẽ về với chị.
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?
Hôn nhân không phải là bến đỗ an toàn cho những ai lười biếng hay thiếu trách nhiệm với cuộc đời mình.
Không riêng gì vật chất, bất cứ ai cũng có những điều để cho đi: nụ cười, ứng xử tử tế, giúp đỡ nhau khi có thể…
Trong 1 góc nhỏ lặng lẽ của thành phố huyên náo, bận rộn, họ gặp nhau như 1 sự sắp đặt của số phận…
Nhờ em chồng chỉ dẫn, tôi đã kiên trì để dành được “quỹ đen” là 2 cây vàng.
Sau cú tát vợ như trời giáng, chồng Dung còn nói rằng lâu nay anh chịu dồn nén, đánh được vợ anh mới thấy... thoải mái.
Thay vì phàn nàn rồi mệt mỏi, thất vọng, nên chấp nhận những khiếm khuyết của bạn đời và nỗ lực bù đắp cho phần khuyết đó.
Quỳnh gặp gỡ những người mẹ lớn tuổi chỉ để hỏi rằng, khi con cháu cáu gắt, hay càm ràm, họ có buồn phiền nhiều không?
Gia đình không phải là nơi tranh đấu, là chỗ thắng thua. Gia đình là nơi chốn để chữa lành.
Mấy năm nay rồi, chị cũng chẳng còn lạ lùng gì tính nết, thói quen ứng xử đầy hờ hững, lãnh đạm của cô con gái.
“Thị phạm” cho người phối ngẫu nhằm đổi không khí phòng the. Nhưng tất nhiên luôn có học trò kém điểm thực hành trên giường.
Ngân cảm thấy hình như mình đang vội vàng tiến quá gần mẹ chồng, trong khi bà chưa sẵn sàng tâm thế ấy.
Tổng cộng thời gian làm đồng nghiệp, yêu đương và góp gạo nấu cơm chung của anh chị đến nay đã hơn 10 năm.
Bước sang tuổi lục tuần, vợ chồng bà Hai vẫn lo ngày, nghĩ đêm về cậu con trai duy nhất.