Chia sẻ bài viết: |
Steven 08-08-2022 19:12:31
Tôi thấy cũng bình thường mà. Sau này để lại cho con vì sao bạn Nguyễn Thị Huệ lại gay gắt thế nhỉ???
lucy 08-08-2022 15:13:39
Tôi là luật sư, thu nhập khá ổn. Tôi cũng ở vào hoàn cảnh y như bạn. Má chồng năm đó tự nhiên kêu chồng gửi CMND về, sau đó làm sổ đỏ cho riêng chồng, ảnh cũng chả nói tôi biết, tôi chỉ biết thông qua họ hàng ảnh lúc ăn nhậu. Trong khi trước đó gia đình tôi cho tôi bán miếng đất của hồi môn rồi góp vào mua nhà cho 2 vợ chồng ở (tiền từ đất đó chiếm 70% giá trị cái nhà mua). Má ảnh tỉnh queo, bảo là chỉ cho chồng chứ không cho tôi, vì 2 vợ chồng hay gây lộn, sợ bỏ nhau mất công!!! Thời gian đầu tôi rất cay cú và phẫn nộ, nhưng sau này nghĩ lại, mình lấy ảnh, đẻ con ra rồi. Tấm thân mình còn gả cho chồng thì tính chi miếng đất đó. Từ đó tôi chỉ tập trung công việc của tôi . Nhưng có 1 điều mà tôi thấy tôi khôn hơn rồi, đó là nuôi dưỡng và tập trung vào mình, con mình, cha mẹ anh em ruột của mình, đừng mong cầu gì ở chồng và gia đình chồng. Vậy thì mình sẽ thấy nhẹ nhàng hơn và cũng dễ xử lý khi sau này có xảy ra việc gì.
Nguyễn Thị Huệ 08-08-2022 08:16:57
Trường hợp của bạn cũng không phải hiếm, bản thân tôi cũng có những cảm xúc như bạn khi cùng hoàn cảnh như bạn. Nhưng tôi chọn cách phớt lờ, họ coi trọng tiền bạc của họ thì cứ việc giữ, còn tôi có kế hoạch kiếm tiền và từ đó, tôi độc lập về tài chính, cũng không chia sẻ với chồng. Tôi cố gắng chăm lo cha mẹ mình và các con tốt hơn bằng đồng tiền mình kiếm được. Chồng sống cạnh tôi nhưng như một người ngoài, tình cảm và sự tôn trọng anh cũng không còn như trước, tôi sẵn sàng đối mặt nếu hôn nhân đổ vỡ. Nhưng quan trọng hơn cả, tôi rất thoải mái, ung dung tự tại với cuộc sống của mình. Bạn cân nhắc một cách phù hợp trong việc hợp tác, đối xử với chồng, chỉ khi nào thấy rằng cuộc hôn nhân quá tiêu cực thì khi đó mới tính chuyện ly hôn.
Yêu gia đình không đồng nghĩa phải hy sinh mọi thứ riêng tư cho hình mẫu “mẹ hiền vợ đảm”.
Nguồn cơn ly hôn đến từ việc cha chồng suốt 5 năm kiên quyết không cho vợ chồng trẻ đóng cửa phòng riêng.
Có những người yêu nhau bằng lời có cánh, còn Tiến và An yêu nhau bằng cách... đấu khẩu.
Bỏ ngoài tai lời khuyên của bạn bè đồng nghiệp, anh bắt đầu hành trình ở rể khi đã bước sang tuổi 50.
"Em nghĩ sao nếu anh chụp cho em 1 bộ ảnh trong bộ nội y đỏ?". Cô đã ngớ người ra khi bạn trai đề nghị như thế.
Chính sự thấu hiểu sẽ dạy bạn cách yêu thương, trân trọng những phụ nữ quanh mình.
Đằng sau vỏ bọc “yêu thương” ấy là sự giám sát triền miên, là cảm giác không được sống tự do trong chính cuộc đời mình.
“Thằng Tuấn con chị đi làm ở đâu chưa?”. Câu hỏi chạm vào nỗi niềm chất chứa bấy lâu của bà Năm.
Những đêm trằn trọc, Thuận không hiểu vì đâu cuộc hôn nhân của mình ra nông nỗi này...
Khi mức định số 1 không thành, người ta có thể phải chấp nhận “nguyện vọng 2”, bớt khắt khe hơn.
Gây áp lực buộc mẹ ngủ chung để "canh chừng ba", dùng cả hạnh phúc của con trai để... dọa mẹ. Đấy có phải cách thỏa đáng hay chưa?
Viết nhật ký là cách để quay lại đối diện với chính mình, ôm lấy những buồn vui…
Tôi đang chạnh lòng. Cái chạnh lòng rất đàn bà khi chồng quan tâm tới người phụ nữ khác.
Họ như 2 mũi tên, mỗi mũi lao theo một hướng. Nếu không yêu thương nhau đủ nhiều, 2 mũi tên ấy có thể chẳng còn cơ hội trở về bên nhau.
Chúc các con thi tốt. Và nếu không tốt lắm, thì cũng chẳng sao. Tuổi 18 chưa phải là tuổi để gánh cả bầu trời.
Tại sao cùng là yêu, cùng là chăm sóc và hy sinh, nhưng ở đàn ông thì được tán thưởng, ở phụ nữ thường lại bị dè bỉu?
Những lời nói ấm áp như tín hiệu về sự chân tình, hào sảng, khắc sâu vào lòng Chi ấn tượng về người bạn tốt. Thế nhưng thực tế thì ngược lại.
Có những cuộc vui trở thành gánh nặng. Chén rượu, ly bia biến thành xiềng xích vô hình.