Mong những ngày dịch chóng qua, trả lại những cung đường xôn xao, giúp con người kiếm sống. Còn bây giờ, thì mỗi người phải tự mình cố gắng và san sẻ.
Cộng đồng mạng đang dậy sóng với phát ngôn của một stylist khi anh miệt thị người lao động nghèo.
Tôi không mặc cảm hay xấu hổ về ngoại hình cơ bắp của mình vì tôi là VĐV thể hình đại diện cho Việt Nam, chiến đấu vì màu cờ sắc áo
"Quyền của phụ nữ” hay “nữ quyền” chính là quyền được là chính mình bởi vì, người ta chỉ hạnh phúc khi được là chính mình mà thôi.
Trang vui vẻ nói: “Giúp người là một cách để tự rèn bản thân biết sống vì mọi người, có gì to tát đâu anh!” .
Chị bảo, cái tủ kính không phải để khoe những việc mình làm. Sự ghi nhận trong cộng đồng người Khmer ấp Bố Lớn mới là điều khiến chị vui hơn cả.
Động lực đưa tôi đến Vietpride, khiến tôi gắn bó với nó bởi tôi muốn cộng đồng LGBTQ+ được mọi người công nhận là một cá thể như bao người bình thường
Chan Nên là vầng trăng nhỏ… như vài cách giải thích trìu mến của bà con Khmer vùng Tân Đông dành cho cô gái hết lòng vì cộng đồng này.
Thế nhưng dần dần chị nhận ra, niềm vui đó có thể kết thúc trong chốc lát còn tinh thần của phụ nữ cần điểm tựa vững vàng và bền bỉ hơn.
Không ai có thể gây tổn thương bạn, bỏ chất độc vào ly nước của bạn và bắt được bạn uống, trừ khi bạn muốn.
Từ tháng 4 năm ngoái, vợ chồng Trịnh Cảnh Thái lên đường chinh phục hành trình 8.000km trên lưng ngựa, qua nhiều thành phố, sa mạc và rừng thẳm.
Sao cứ phải đợi giàu có, xinh đẹp, chồng giỏi, con ngoan mới thấy vui?
Ở tuổi 30, nhìn về mình ở tuổi 20 háo thắng, chị thấy rất thương. Ở tuổi 40, nhìn về lúc mình loay hoay những năm 30 cũng thấy thương lắm.
Tuổi già như chiếc đèn dầu đã cạn, như chiếc lá thu phai, đứng trước nó không thể tránh được cảm giác ngậm ngùi.
Chị đã “yêu” mì Quảng theo cách khác. Chị mày mò nghiên cứu để tạo ra những tô mì vừa quen vừa lạ, vừa “nhà quê”, vừa chuẩn vị Vua đầu bếp.
Tôi reo: “Cô ơi, ngày nhỏ con ăn bánh mì của cô hoài, con ghiền lắm. 30 năm rồi con mới được gặp cô, con mừng quá”.
Nhiều người nói Tuấn điên, bởi không ai tin anh có đủ điều kiện để làm việc, phòng ngừa, nghiên cứu và cai nghiện cho cộng đồng như thế.
Người đạp xe cần sức khỏe dẻo dai, tinh thần bền bỉ để không bỏ cuộc, yêu thương cũng vậy, cứ chậm rãi, không phán xét, đích đến sẽ càng gần.
Điều dễ nhất trần đời là cho lời khuyên. Vì ta không thực hiện nó, vì đó không phải là tình huống của ta.
Quyên nói: “Từ khi chuyển tới trung tâm, tôi không gãy xương nữa. Năm lớp Bảy tôi có thể đi lại bằng nạng”. Việc tự đi lại như một cuộc cách mạng.
Tuổi 40, có phải là đã muộn với một phụ nữ đi tìm đam mê?
Khi đặt tên Diễn đàn "Bạn có hạnh phúc không?", chúng tôi đã băn khoăn, lo rằng không nhiều người tự tin khẳng định mình hạnh phúc...
Tôi sẽ không bao giờ thấy hạnh phúc khi để người khác quyết định rằng mình phải sống như thế nào.
Tôi nghĩ, nếu phải sống đời đơn thân, chắc tôi không chịu nổi.
Sự hứng khởi chỉ là một trạng thái cảm xúc, nên suốt thời gian trong bếp, là một thời gian dài nhất tôi tặng mình sự hứng khởi.