Cũng từ xó bếp, chị biết được sở thích của mẹ chồng, biết được chuyện ngày xưa bà làm dâu gặp mẹ chồng hà khắc và bà tự hứa sẽ thương yêu con dâu như thế nào.
Cô dâu vận chiếc soa-rê trắng tinh, chú rể là bộ comple lịch lãm như bao nhiêu đôi uyên ương chụp hình cưới khác. Chỉ có điều, 'cô dâu' đã 77 tuổi còn 'chú rể' thì 86 tuổi.
Tôi không hiểu tại sao một người như ba lại có thể phản bội người đầu gối tay ấp mấy chục năm. Nếu không quan hệ sâu đậm thì làm gì đến nỗi có con với nhau...
Lan còn con mọn, giỗ là tưởng nhớ người đã mất, đâu nhất thiết phải bày vẽ rình rang.
Bạn bè khuyên tôi đừng cầu toàn quá ở hôn nhân, bởi có nhiều người vợ còn vật vã đau khổ hơn khi chồng ngoại tình, cờ bạc, vũ phu, vô trách nhiệm...
Vợ chồng chị khuyên nhủ thế nào con vẫn không nghe. Lạ thật, mới hôm qua con còn vâng lời răm rắp, vừa có bạn gái đã đổi tính nết.
Vợ chồng tôi gần như hòa hợp mọi thứ, riêng chỉ có điều chồng không thích về quê thăm gia đình vợ. Điều đó khiến tôi không cảm thấy thực sự có hạnh phúc...
Chị ly hôn thì có thể 'thoát' khỏi anh nhưng con chị, nó phải làm sao để đối phó với những cơn thịnh nộ đột ngột, vô lý và thiếu kềm chế của bố mình?
Một gia đình đang yên lành bỗng tan nát. Phiên xử cuối cùng ở tòa, chị gần như muốn quỳ xuống van xin đứa con gái út hãy chọn sống cùng mẹ.
Con hay nói 'về nhà chồng mà bị ức hiếp, là con thôi chồng liền; được thì ở, không thì buông, dại gì làm mọi cho ai'.
Khi người ta ném ra một hòn đá, thứ người ta nhận về sẽ là nỗi đau, nhưng khi gieo những hạt mầm và chịu khó vun tưới, sẽ nhận về những ngọt lành là chuyện tất nhiên thôi.
Sống ở nhà chồng, tôi không phải lo lắng về kinh tế nhưng lại áp lực về tinh thần. Nguyên nhân xuất phát từ chuyện tôi chưa có con, mọi người xem tôi như người giúp việc trong nhà.
Mâm cơm ngày tết giờ còn một chỗ ngồi trống, một chén cơm và đôi đũa vẫn ở đó, như có mẹ đang hiện diện, nhìn cha con tôi mỉm cười…
Ngoại tôi gọi vùng quê nhà ngoại là quê kiểng. Tiếng gọi nghe thiệt là quê, phảng phất kiểu giọng văn Hồ Biểu Chánh.
Khi vợ chồng tôi khó khăn không nhà không cửa, ba tôi đã gọi về ở chung cùng làm ăn. Giờ nhà ngoại gặp trở ngại, chồng lại đòi ra riêng vì sợ trách nhiệm.
Con dâu sang hàng xóm kể bà ăn trầu nhổ nước văng khắp nhà tắm, ăn cơm thì chậm chạp và bà già rồi sao không ở quê mà phải lặn lội vào đây?
Ba đã bỏ quê lên thành phố tìm việc để nuôi chị em tôi ăn học đã 10 năm. Khoảng thời gian đó ba đã lặng lẽ ngoại tình, phản bội mẹ.
Trong mắt nhiều người, nghỉ hưu là bị đẩy ra khỏi cuộc sống, thừa thãi, vô tích sự, thậm chí là… thảm hại về tinh thần và tiền bạc.
Tôi đã từng rất vui vẻ đồng ý khi vợ muốn đón em gái về ở cùng. Nhưng mới được nửa năm, tôi lại thấy quá mệt mỏi vì nhiều vấn đề phức tạp nảy sinh.
Ngày tôi từ bỏ công việc phó tổng giám đốc một tập đoàn bán lẻ, ai cũng… kinh ngạc rồi “phán”: “Dở hơi, người ta leo lên không được, đằng này…”.
Tôi đã làm tròn nghĩa vụ dâu con suốt 7 năm qua, giờ đã đến lúc tôi muốn có cuộc sống mới cho mình nhưng không thể vì ba mẹ chồng kiên quyết giữ cháu ở lại.
Trong thâm tâm tôi hiểu rằng, một người chồng gia trưởng như Minh, làm sao cô vợ nội trợ, sống phụ thuộc chồng lại dám hó hé, nếu không muốn bị chồng dằn mặt.
Cách đây ba năm, bà Út không hiểu vì sao các con không còn biếu tiền mình. Nghĩ các con đang túng thiếu, bà không đành hỏi.
Năm nào tết đến, vợ tôi cũng cúng ông Táo rất trọng thị, đủ vị như mọi nhà. Nhưng có điều tôi không dám nói, sợ đụng chạm thánh thần: ông Táo nhà tôi không có lửa!
Đám bạn cà phê vẫn hay nói với Thành: “Lấy vợ như mày sướng quá, có người lo”. Anh cũng khoái chí mà rằng: “Cứ sống dựa vào mẹ và vợ là khỏe re”.