PN - Má có cái giỏ đi chợ bằng nhựa. Nhựa đã phai màu đến nỗi không ai nhớ màu nguyên thủy của nó nữa, nhưng giỏ không bị sứt mẻ gì cả. Giỏ hình chữ nhật, các sợi nhựa đan chéo nhau theo hình thoi, lúc nào cũng được má giữ thật sạch.
PN - Mỗi lần đi học về, Na thường bày đồ chơi ra chơi mê mải, mẹ nhắc nhở năm lần bảy lượt mới chịu ăn cơm. Chiều nay vừa đi học về, nhìn lên bàn thờ ông ngoại, thấy đĩa trái cây ngon lành mẹ mới mua cúng, Na liền kiếm chuyện: “Mẹ ơi, con đói bụng”.
PN - Ba lo lắng khi thấy con gái buồn và trở nên ít nói. Hỏi thăm thầy cô và bạn bè của con, ba mới biết con gái xấu hổ vì có thân hình núc na núc ních. Nhiều người đùa dai gọi con là “gấu mẹ vĩ đại”, “bồ lúa di động”, “Diễm ù”… Con âm thầm tâm sự với trang nhật ký. Bước vào tuổi 18, không hiểu sao con lên cân nhanh chóng. Ngoại hình làm con cảm thấy tự ti trong giao tiếp với bạn bè.
PNO - Cách đây không lâu, trong một cuộc phỏng vấn của một kênh truyền hình thể thao ông bố đông con David Beckham đã kể về cách nuôi dạy con cái trong gia đình của mình. "Tôi và Victoria cho phép các con làm gần như tất cả mọi điều chúng muốn" – anh tuyên bố. Điều anh muốn nói ở đây là thái độ của cha mẹ với việc giáo dục tinh thần độc lập của con cái chứ không phải là sự dễ dãi. Trong số các ông bố bà mẹ siêu sao, vợ chồng Beckham được đánh giá là những bậc phụ huynh mẫu mực.
Khi nghe bác sĩ tâm lý kết luận con trai tôi không bị tăng động giảm chú ý, lý do bé không tập trung học là bị nhược thị, vợ chồng tôi rơi nước mắt vì mừng.
PNO - Ở quê tôi, nhà nào cũng trồng ít nhất một hàng cau. Cau vừa làm hàng rào, vừa che bóng mát và lấy quả cho các cụ ăn trầu môi đỏ thắm! Cau cũng góp phần cải thiện đời sống của người dân quê tôi.
PN - Đồi Bằng Lăng, mới nghe cứ tưởng tên một khu du lịch sinh thái thơ mộng, nhưng thật ra, đó chỉ là vùng đất mới, không đường, không điện, thuộc ấp 2, xã Xuân Tâm, huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai. Để đến được đồi Bằng Lăng, phải đi thêm 21km từ QL1, qua những đoạn đường lông chông đá, những cây cầu tạm bợ, những con đường đất bề ngang chỉ vừa đủ một bánh xe gắn máy, mùa nắng bụi tung, mùa mưa sình bết. Vậy mà, từ nơi đó, đã có những đứa con lớn lên, học hành đỗ đạt nhờ những giọt mồ hôi của cha mẹ ngày ngày đổ xuống nương rẫy.
PN - Vợ chồng tôi sống ở thành phố, mỗi năm tôi có hai tuần làm dâu, đó là vào kỳ nghỉ phép.
PN - Trong mắt của mẹ và con, bố là người chồng, người cha nóng nảy, nói năng có phần cộc cằn, từng làm vợ con tổn thương. Bố chủ quan cho rằng cách nhìn nhận và xử sự của vợ con mình là non nớt, khờ khạo.
PN - Ngày bố mẹ đưa anh về nhà, hai chị em mặt nặng mày nhẹ, trách bố mẹ sao tin người, thương người một cách ngây ngô.
PNO - Tháng này, con tròn hai mươi ba tuổi. Hai mươi ba năm con lớn lên trong sự bao bọc, yêu thương cùng lòng vị tha của mẹ. Thật hạnh phúc khi con còn có mẹ kề bên.
PNCN - Con trai chúng tôi bốn tuổi, thích cài hoa lên tóc, múa hát, đi giày cao gót của mẹ, mặc áo ren. Cháu thường chơi trò bán hàng và đóng vai cô giáo, dễ tủi thân “mít ướt”, ai hỏi thì nhận mình là con gái…
PNCN - Ba tháng lang thang khắp nơi, nghe ngóng, rình rập, hễ nghe ai chỉ vợ con ở đâu, anh T.S. lại bắt xe ôm chạy đến tìm. Có khi S. đi suốt đêm, có khi phải mất ba, bốn ngày…
PNCN - Từ xưa, tôi đã không thích trẻ con. Bọn trẻ con mũi dãi lòng thòng, ăn vô ọe ra, bày biện quăng vãi đồ chơi khắp nhà. Mấy đứa cháu kêu tôi bằng dì thường bị quát vì dám tự tiện vô phòng tôi, đái dầm lên giường tôi. Mấy đứa nhóc mỗi lần về ngoại chơi sợ dì Út như sợ cọp. Tôi đã nghĩ, nếu lấy chồng, tôi sẽ chậm thiệt chậm mới có con, mà cũng có một đứa, cho xong nghĩa vụ là thôi!
PNCN - Con thầm thì vào tai mẹ: “Ngày mai họp phụ huynh học sinh, mẹ nhớ sắp xếp công việc đến dự. Con không thích bố đi, vì bố mẹ các bạn ai cũng còn trẻ, chỉ mỗi bố con là già như ông cụ”. Con nói như van xin.
PN - Khi bước chân vào giảng đường đại học, chúng tôi mới bắt đầu quen nhau. Tôi tên Xuân, hai người bạn còn lại là Tuyền và Phượng. Ba chúng tôi dễ dàng kết thân do có cùng sở thích (thích thể thao, chụp hình và cùng… điệu như nhau). Bốn năm đại học, chúng tôi có biết bao kỷ niệm vui buồn.
PN - Mới học lớp 5, cháu gái tôi đã nặng 51kg. Cháu đang cố gắng giảm cân với những bài tập vận động, giảm khẩu phần ăn, và tuyệt đối “quay lưng” với mỡ, đường, những thứ cháu từng rất “hảo”.
PN - Sáu tuổi, Dương Thị Thương thành đứa trẻ mồ côi khi cha mẹ chết thảm bởi bom B52. Năm 1972, 12 tuổi, chị theo đoàn người từ Triệu Phong, Quảng Trị di cư vào Nam. Nghèo khó, ăn chưa đủ, mặc chưa ấm, tuổi thơ nhọc nhằn đi làm thuê, ở mướn đổi cơm nên chị chẳng dám mơ ước gì hơn ngoài một công việc lương thiện.
PN - Người bạn thân của cha đã bỏ rơi mẹ đi theo cô gái khác, khi con còn là một sinh linh ở tuần thai 14. Bỏ qua lời gièm pha, cha đến với mẹ trong hoàn cảnh đau lòng này, để lo lắng, thương yêu, dìu đỡ. Từ ngày con chào đời, một cô nhóc không có điểm gì gắn kết với cha, không dưng lại nhận được ở cha tất cả tình yêu thương, tưởng chỉ có thể có được ở một mối quan hệ ruột rà, máu mủ.
PN - Bố bước vào nhà nhưng mắt không dám nhìn thẳng, có chút gì ưu tư và trầm buồn, không khí im ắng bao trùm căn nhà nhỏ. Con đã tưởng tượng bao nhiêu ngày bố trở về, rồi con sẽ nói gì đây, sẽ chạy đến ôm bố vào lòng, kể lể những chuyện xảy ra trong thời gian qua, hay con sẽ ngồi yên, ngắm nhìn bố sau một thời gian dài xa cách. Và lúc này đây, mọi dự liệu tan biến, như một phản xạ tự nhiên, nước mắt con rơi từ lúc nào.
PNO - Sau ngày cưới, anh bảo chị: “Vợ chồng mình cố gắng thuyết phục, đón má vào Thành phố sống cùng nha em!”. Lời anh nói làm chị hạnh phúc muốn khóc.
Kinh nghiệm của một người phụ nữ đang vô cùng hạnh phúc với mái ấm của mình bên cạnh ông chồng chiều chuộng vợ hết mực.
PNO - Hè về mang theo những cơn mưa đầu mùa mát mẻ. Từng đàn cá ngạnh trên thượng nguồn sông Thu Bồn (Quảng Nam) cũng theo nước về xuôi. Mùa cá ngạnh đến, bữa cơm gia đình nơi xứ Quảng lại có thêm nhiều món ngon từ cá ngạnh.
PN - “Mùa thi 1990, ba dắt tôi từ Quy Nhơn ra Huế thi Đại học Y. Hành trang lỉnh kỉnh, ba vẫn ghé chợ mua thêm chiếc quạt nhỏ. Trưa hè Huế oi bức, ba bảo tôi ngủ dưỡng sức để chiều làm bài cho tốt. nghe lời ba, tôi nhắm mắt, giả bộ ngủ. Ba lấy chiếc quạt nan quạt cho tôi. Quạt từ chân lên đầu, từ đầu xuống chân, dừng lâu ở nơi những giọt mồ hôi ngưng tụ. Tôi nghẹn lòng, nước mắt muốn trào”.
PN - Mấy hôm nay, bà con ở P.15, Q.10, TP.HCM xôn xao bàn tán cuộc trùng phùng hy hữu của năm anh em ông Trần Văn Hai (76 tuổi). 70 năm kiếm tìm, mong mỏi, họ mới giáp mặt nhau ở cái tuổi “cổ lai hy” …