Trong khu chờ khám bệnh, tôi chợt nghe tiếng phụ nữ có vẻ rụt rè: “Con đừng nói to với mẹ được không? Ở đây đông người…”
Vợ chồng tôi muốn than trời. Chúng tôi đoàn kết lập kế hoạch từ từ “cách ly” con trai với bà ngoại.
Như vậy chẳng phải là không công bằng với phụ nữ hay sao? Vừa bị phản bội lại vừa phải cố gắng để thay đổi, để giữ chồng?
Ngoài công viên, rất nhiều em bé đang lội nước, chơi đùa. Tiếng cười giòn tan của các bé như chiếc thuyền, chở tôi cập bến tuổi thơ.
Nhiều bậc phụ huynh, các nhà quản lý nhân sự đau đầu trước khả năng giao tiếp - ứng xử của một bộ phận gen Z trên mạng ảo lẫn đời thật.
Ngày gió mùa, mẹ tôi lục đục mở tủ lấy thêm chăn và quần áo ấm. Mùa đông của tôi xôn xao với áo, với khăn rực rỡ...
Cần cảnh giác với những người yêu, bạn tình có tính sở hữu cao, thích coi người yêu là tài sản, có xu hướng cực đoan...
Những hạt cà phê đi mót được, chúng tôi có thể sắm chiếc cặp tóc, mua cuốn sách mình ao ước bấy lâu...
Đàn bà hơn nhau ở tấm chồng, ở bản lĩnh buông bỏ, ở sự tự tin, thần thái hơn người. Vậy còn đàn ông hơn nhau điều gì?
Có nên lùi giờ học với lý do để trẻ ăn ngủ phần, ngủ đủ giấc hay không?
Kẻ thủ ác ở Bắc Ninh cho rằng hắn cần lấy lại danh dự vì bạn gái cũ dám qua mặt, rêu rao lỗi lầm của hắn lên mạng xã hội.
Một cuộc ghen của đàn ông nói lên điều gì: “Tôi quá yêu cô”, “Tôi chung thủy và muốn cô cũng phải chung thủy”, “Tôi sợ mất cô”…?
Khác với đàn bà ghen hay nói, đàn ông hay dùng bạo lực cho đã cơn ghen. Do vậy, đã có biết bao vụ án chết người từ ghen mà ra.
Phát hiện vợ ngoại tình: chém; nghi ngờ vợ có tình cảm với người đàn ông khác: phóng hỏa giết vợ; ly hôn, lại ghen với chồng của vợ cũ...
Cũng như mọi người trong cộng đồng LGBT, sau khi biết mình thực sự là nữ chứ không phải nam như giới tính sinh học, tôi đã rất hoang mang, lo sợ…
Sao con gái tuổi này lại không rung động với tình cảm của người thật, chỉ tò mò chuyện con trai yêu con trai?
Tôi rất thích cảm giác chạy ù vào bếp khi bên ngoài trời bỗng nổi mưa to. Lúc đó, bà tôi lại có dịp càm ràm.
Nhiều người bỗng nhận ra ngay chính trong ngôi nhà, trong cuộc hôn nhân của mình, họ đang bị thao túng. Vậy nhưng họ có cần được giải cứu?
Hành vi của kẻ thao túng giống như một trò chơi bí ẩn, tệ hại và lặp đi lặp lại.
Anh đưa mắt nhìn chị một cách tình tứ. Còn chị ngoảnh mặt đi với vẻ thẹn thùng. Chúng tôi không nói gì, nhưng thầm hiểu hai người đã yêu nhau.
Nhưng có ai tự hỏi: “Liệu những người phụ nữ sống với ta có hạnh phúc không, họ có vui không?”…
Câu đầu tiên của mẹ trong cuộc hội thoại luôn là: “Con khỏe không? Ăn gì chưa? Ngủ ngon không? Khi nào con học xong?”.
Những lá đơn ly hôn đưa ra rốt cuộc cũng chỉ là một lời đe dọa, bởi họ nào muốn ly hôn.
Nhà là nơi bình yên, an toàn nhất để quay về mỗi khi đau khổ, và tiếp sức cho chúng ta đứng dậy bước tiếp trên đường đời.