Bóng mát của mẹ

09/07/2014 - 07:10

PNO - PNO - Ba tôi mất năm mẹ hai mươi tám tuổi. Gánh nặng trong gia đình đổ xuống đôi vai gầy guộc của mẹ: một nách ba con nhỏ, phụng dưỡng mẹ chồng và một em chồng đang còn đi học. Đứa lớn là tôi lúc ấy mới chỉ có 5 tuổi. Cuộc...

edf40wrjww2tblPage:Content

Ở thôn quê, một người phụ nữ trẻ đẹp thời ấy còn phải chịu thêm cảnh ve vãn của những người đàn ông, sợ nhất là bị những người có chức, có quyền hiếp đáp. Mẹ tự làm xấu mình bằng cách cạo trọc đầu, vấn khăn ra chợ bán cá. Sau này mẹ thường nói: “Phải lam lũ như vậy người ta mới không để ý đến mình!”.  

Bà nội tôi rất khó tính. Mẹ vừa phải bươn chải nuôi con, nuôi em chồng vừa phải luôn giữ ý, cư xử sao cho vừa lòng mẹ chồng. Cuộc sống cực khổ, nhưng mẹ chẳng bao giờ la mắng chị em tôi, lúc nào mẹ cũng dịu dàng, vui vẻ với tất cả mọi người. Bà con trong gia đình lẫn ngoài chợ, ai cũng quý mến mẹ.

Chúng tôi lớn lên, với mẹ tần tảo bán cá ngoài chợ, người lúc nào cũng phảng phất mùi tanh cá mà bây giờ mẹ vẫn thường hay nhắc: “Hồi ấy, mỗi lần đi chợ về, thấy các con chơi đùa, thương quá, muốn ôm bé Út vào lòng, mà không dám sợ con mình chê mẹ hôi”.

Chú tôi học xong, có việc làm, cưới vợ ra riêng vẫn một tay mẹ lo liệu. Bà nội tôi, mấy năm cuối đời nằm một chỗ cũng một mình mẹ lo toan, bởi bà không muốn ai chăm sóc ngoài mẹ.

Bong mat cua me
 

Mọi việc rồi cũng qua. Năm bà nội mất, tôi tốt nghiệp xong ra trường, đi làm rồi lần lượt các em. Được sự hỗ trợ của chú, chúng tôi chắt chiu, cần kiệm gom góp với mẹ xây nhà. Vẫn hàng cá ngày hai buổi chợ, mẹ giúp đỡ chúng tôi xây dựng gia đình, ra riêng. Em trai tôi ở với mẹ, làm ăn khá. Đến khi có cháu nội, mẹ nghỉ hẳn không ra chợ, ở nhà trông cháu. Lúc này mẹ mới để lại mái tóc dài. Sau ba mươi năm tự nguyện làm xấu mình thay chồng làm tròn đạo hiếu với mẹ chồng, tròn nhiệm vụ với em, với các con.

Ba năm nay, mẹ bị bệnh tiểu đường, mắt tự dưng mờ, chân yếu, mẹ đi đứng khó khăn. Những căn bệnh của người già lần lượt đổ xuống với mẹ, một phần cũng do hồi trẻ làm việc quá sức, lo lắng quá nhiều. Tuy bây giờ mẹ chỉ ngồi một chỗ, nhưng đối với chúng tôi, mẹ cần thiết biết bao nhiêu. Em trai làm ăn, nhờ mẹ tư vấn. Các cháu được điểm mười nôn nóng đem về khoe với bà ngoại. Thậm chí, tôi may bộ đồ mới, mặc về nhà mẹ trước tiên, nhờ mẹ góp ý xem có được không. Em Út giận lẫy chồng, về nhà làm nũng với mẹ, chờ mẹ dỗ dành, khuyên răn.

Mẹ nhỏ nhoi, gầy guộc, dù bây giờ không làm được gì, nhưng còn mẹ, chúng tôi vẫn thấy mình còn bé, còn chỗ để tìm về mỗi khi có chuyện buồn cần san sẻ, có niềm vui cần người để nhân đôi (tuyệt đối chỉ có mẹ là người duy nhất có thể gửi gắm tâm sự). Chủ nhật hàng tuần chúng tôi lại tập trung về nhà mẹ, bày biện nấu nướng, ăn uống, chuyện trò, cười đùa rôm rả. Những lúc ấy, tôi thấy mẹ đẹp vô cùng, mắt mẹ lung linh tràn ngập hạnh phúc.

Mẹ là bóng mát to lớn che chở chị em chúng tôi suốt cả cuộc đời. Một bóng mát dịu dàng, mà chị em chúng tôi chơi đùa ở đó cả một thời tuổi thơ, dìu dắt từng bước đi trên đường đời và tìm đến để được chở che, ngay cả bây giờ nữa!
 

TÂM AN

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI