Vợ chồng cùng hưu, 'rảnh rỗi sinh nông nổi'

03/05/2017 - 14:11

PNO - Anh muốn nín nhịn cho êm cửa êm nhà, nhưng cục tức cứ nghẹn ngang họng, không sao im được. Sau những trận tưng bừng đấy, đương nhiên là chiến tranh lạnh.

Sau đợt công ty tái cơ cấu, thấy không thuận lợi nên anh quyết định nghỉ hưu sớm vài năm. Khi đó, chị đã về hưu, ở nhà chuyên tâm làm nội trợ cũng được một thời gian rồi.

Nếu như trước đây, lúc chị đến tuổi gác lại sự nghiệp sau lưng trong ít nhiều nắm níu, anh chính là người động viên, chia sẻ thì bây giờ, đến khi anh lâm vào cảm giác mình bị “ra rìa”, “vô ích”, chị lại đóng vai “đi trước” để đồng hành với anh lúc “giao mùa”.

Cũng phải thôi, quen là sếp phó ở một đơn vị nhà nước khá đông nhân sự, nay bỗng bẽ bàng nhận ra mình… thất nghiệp, hỏi sao anh không thấy hụt hẫng.

Vo chong cung huu, 'ranh roi sinh nong noi'
 

Đầu tiên là nhịp điệu cuộc sống thay đổi đến khó tin. Đang hôm nào cũng dậy sớm, hối hả rời khỏi nhà đến cơ quan, nay anh tự cho phép mình ngủ nướng. Thức dậy thì thui thủi ăn sáng ở nhà, chẳng còn tụ họp đồng nghiệp cà phê bàn chuyện rôm rả như trước nữa.

Sau mấy bữa đầu còn sung sướng tận hưởng sự rảnh rỗi “trời cho”, thì nay bỗng trở nên vô nghĩa thế nào ấy. Nào là chăm mấy cái cây ngoài ban công, dọn dẹp lại tủ sách, sơn lại cánh cổng, mang toàn bộ mấy cái xe đi bảo trì, bảo dưỡng, hẹn hò thăm thú một số người quen, cả nhà đi chơi vài chuyến xa gần. Nấu nướng, ăn uống thì chẳng mấy phù hợp với sức khỏe tuổi này, cháu thì ở với cha mẹ chúng, đâu cần vợ chồng anh chăm nom hay đưa đón. 

Hết. Việc chỉ có chừng ấy. Với chuyên môn của mình, anh không thể làm thêm sau khi nghỉ việc. Mà anh cũng ngán ngại phải bó buộc để kiếm thêm ít đồng, chẳng cần thiết. Vấn đề là, anh biết làm gì trong quãng đời còn lại, cho đỡ phí hoài? Chẳng lẽ cứ đưa vợ đi du lịch hay về quê mãi? Chưa kể, dù đã lường trước, anh vẫn không ngờ có ngày anh bàng hoàng nhận ra, vợ chồng mình sao mà… khắc khẩu đến lạ kỳ!

Chị dần không còn nhường chồng trong bất kỳ vấn đề gì nữa. Chuyện nào cũng muốn “xía” vô, chỉ đạo, kết thúc bằng cái câu bất hủ: “Anh biết cái gì mà nói!”. Anh tức điên, ngay lập tức vặc lại. Chiến tranh nổ ra.

Anh âm thầm rút ra thêm kết luận, là vợ mình… nói nhiều đến không tin nổi! Lại ưa trách móc, lý sự cùn. Sao cũng cãi được. Lại hay xoi mói, chỉ trích. Lên lớp anh từ chuyện “tác phong sinh hoạt” chậm chạp, bừa bộn đến “tư chất con người” thiếu cẩn thận, chu đáo…

Vo chong cung huu, 'ranh roi sinh nong noi'
 

Anh muốn nín nhịn cho êm cửa êm nhà, nhưng cục tức cứ nghẹn ngang họng, không sao im được. Sau những trận tưng bừng đấy, đương nhiên là chiến tranh lạnh. Nhà cửa vốn đã vắng vẻ càng thêm hiu quạnh, chỉ muốn bỏ đi, ngay và luôn. Vấn đề là đi đâu bây giờ?

Anh muộn phiền nhận ra mình dường như chẳng còn chốn nào nương thân. Những đợt công tác vui vẻ, nhiều mối quan hệ mới mẻ đã vĩnh viễn lùi vào quá vãng. Những đồng nghiệp từng thân thiết sát cánh thì nay họ vẫn còn bận rộn với công việc, con cái, đâu… vô công rồi nghề như mình mà tụ tập.

Bà con, họ hàng, con cái cũng vậy, chẳng thể làm phiền ai. Chỉ có anh, và cả chị nữa, loay hoay khó xử bởi cái sự “ở không” của mình, đành quay ra cắng đắng nhau cho đời đỡ nhạt, thật sao?

Đỉnh điểm của mâu thuẫn có lẽ là khi chị quyết định đi học… nhảy đầm, và lửng lơ buông một câu đầy thách thức rằng, nếu anh gia trưởng cấm đoán thì cứ việc… ly hôn, chứ sống chung kiểu này, mệt mỏi quá. Cả đời nhịn nhục chồng con rồi, giờ cũng đến lúc phải nghĩ cho bản thân chứ!

Anh choáng váng trước tuyên bố ấy của vợ, cứ như thể bấy lâu nay, gia đình anh là địa ngục u ám không bằng. Hà cớ gì chưa tới một năm hưu trí mà cuộc hôn nhân tạm gọi là ấm êm của vợ chồng anh đã trở nên tăm tối, kinh khủng tới mức này?

Nhấp một ly bia xong, người bạn trạc tuổi cùng hoàn cảnh “rảnh rỗi sinh nông nổi” như anh đã khuyên một câu rất sách vở rằng, hai vợ chồng cần ra ngoài hoạt động nhiều hơn, chứ đừng ru rú ở nhà rồi tự tạo nên bi kịch cho mình…

Giờ thì anh chị đã là hội viên quen thuộc của câu lạc bộ thể thao ở công viên gần nhà. Anh biết đá cầu, chơi bóng bàn và là một tay “dìu” tương đối lả lướt của môn khiêu vũ thần thánh. Chị thì hứng thú với môn cầu lông. Chị may thêm vài cái đầm nhã nhặn, trông gợi cảm và trẻ ra khi cùng chồng lên sàn lả lướt.

Thi thoảng, chị khuyên anh nên mời một hai chị em chung nhóm nhảy giao lưu, và chị cũng được một “ông già” quen nào đấy lịch sự chìa tay. Nhìn chị tự tin bước đúng bài bản, có phần uyển chuyển hơn cả mấy cô trẻ hơn, anh vừa tự hào vừa có chút ghen ghen, lo lo.

Ừ thì vợ mình nhìn cũng còn “bắt” quá chứ, đâu giống với bà vợ cau có hay cằn nhằn, thích bắt bẻ hôm nào! Đúng là năng vận động, gặp gỡ, tham gia các hội nhóm cộng đồng giúp cho người ta nhẹ nhõm, khuây khỏa ra trông thấy. May mà anh chị sớm nhận ra “chân lý” ấy, không thì… thật chẳng biết điều gì đã xảy ra nữa.

An Nhiên

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI