Sau cơn bão, nhà tôi đầy giông gió

26/08/2025 - 06:01

PNO - Má lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, vừa làm vợ, vừa làm mẹ, vừa làm con dâu trong một gia đình mà sự khắt khe đôi khi vượt quá sức chịu đựng.

Nhà có 5 chị em gái, thì hết 4 người đi làm ăn xa. Cuộc sống bươn chải của chúng tôi chỉ đủ tạm ổn, chẳng dư giả gì nhiều, nhưng may mắn là vẫn thuận hòa, êm ấm. Vậy mà từ đầu năm đến giờ, sự yên ổn ấy bị xáo trộn bởi những cuộc gọi liên tiếp của ba rồi của má.

Không còn là những lần điện thoại thấy hình vui vẻ, cả nhà ríu rít nói chuyện, mà là từng cuộc riêng lẻ đầy giận dữ, trách móc, bất cần của ba, oán hờn thậm chí cả nhiều tiếng khóc nghẹn của má.

Ba má giận nhau, cảnh nhà giờ buồn tênh...
Ba má giận nhau, cảnh nhà giờ buồn tênh... (ảnh minh họa)

Mọi chuyện bắt đầu từ sau trận bão quét qua miền Trung. Ba nhất quyết muốn đón bà nội và cô út về nhà ở tạm cho an toàn. Má không phản đối, cũng chẳng cấm, nhưng buông một câu nước đôi: “Tôi bận lắm, bà nội với cô về thì ông tự đưa đón, tự lo mà chăm, tôi không rảnh”.

Câu nói nghe qua tưởng chừng hờ hững, nhưng với ba, nó như nhát dao cứa vào lòng đầy ghim gút.

Thực ra, đợt bão đó cũng không gây thiệt hại gì lớn. Quê nội vẫn nguyên vẹn, nhà cửa cũng không hư hao. Bà nội vốn chẳng muốn làm phiền con cháu. Còn má, tính vốn cứng miệng, nhưng bao mùa lễ lạt, bao dịp giỗ chạp, má đều lo chu toàn, chưa từng để thiếu sót.

Thế mà ba lại quy hết mọi chuyện thành tội, cho rằng má không hiểu phận làm dâu, làm vợ, rằng khi khó khăn má đã quay lưng với nhà chồng.

Chúng tôi hiểu và thương má. Từ ngày về nhà nội, má đã chịu không ít tủi hờn. 5 lần sinh nở, 5 đứa con gái, má đều tự gồng gánh, chưa từng được bà nội chăm lo cữ kiêng ngày nào. Lời dịu ngọt từ má chồng cũng hiếm hoi lắm, gần như không có.

Má lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, vừa làm vợ, vừa làm má, vừa làm con dâu trong một gia đình mà sự khắt khe đôi khi vượt quá sức chịu đựng. Cái lỗi sinh một bề không có con trai càng khiến bà nội khó chịu, ghét bỏ, má đã đi ngang qua cả đời cam chịu, thật chẳng dễ dàng gì.

Ba vẫn đi làm, mang tiền về phụ má nuôi con. Nhưng 5 đứa con gái khôn lớn đâu phải chỉ bằng ít đồng bạc. Cái nặng nhọc, nhẫn nại, những đêm thức trắng chăm con đau bệnh, tất cả đổ lên vai má. Bây giờ, khi đã ngoài 60, nghe ba trách mắng rằng má thiếu đạo nghĩa, thử hỏi có xót xa không? Má chọn im lặng, chẳng phân bua. Nhưng im lặng đâu có nghĩa là không đau.

Từ việc nhỏ thành chuyện lớn. Từ chiến tranh lạnh, thành cãi vã triền miên. Có lúc gay gắt đến mức ba má xô xát, chị em tôi nghe tin phải bỏ dở công việc, vội vàng về nhà.

Ban đầu chúng tôi còn khuyên giải qua điện thoại, nhưng cũng chẳng ăn thua. Có khi ba dọn hẳn qua nội ở cả mấy tuần, để mặc má một mình thui thủi. Ba tuyên bố thẳng: “Nếu bà không chịu nhận sai, xin lỗi, thì đừng mong tôi nghĩ lại”. Lời nói như nhát cắt cuối cùng vào mái nhà vốn từng nhiều tiếng cười…

Chuyện nhà giờ ngổn ngang. Ba chọn nghiêng về phía nội, má đứng lặng phía sau. Chỉ từ một câu nói, thành một khoảng cách lớn, ai cũng có lý lẽ của mình, chẳng chịu nhượng bộ. 5 chị em trở thành người hòa giải, khuyên mãi không xong, mang cả cháu ngoại ra dỗ cũng chẳng đủ sức khiến ba má dịu lại. Ba gằn giọng gạt đi, nói con cái thì biết gì chuyện người lớn, tụi bây chỉ giỏi bênh vực mẹ. Còn má cũng nhất định không xuống nước, chỉ cười nhạt rồi lẳng lặng quay lưng, làm việc nhà, như chưa từng nghe gì.

Chúng tôi thương má nhiều hơn. Người phụ nữ cả đời hy sinh, nuôi con lớn khôn, giờ lại đứng trước nguy cơ mất đi sự bình yên cuối đời chỉ vì một câu nói cứng miệng ngày bão về.

Còn ba, người cha luôn thương con, lo cho gia đình, vậy mà chẳng thể gỡ bỏ được cái ấm ức trong lòng, biến nó thành nỗi hờn giận triền miên với người vợ đã cùng mình đồng cam cộng khổ.

Có lẽ, điều xót xa nhất không phải vì ba má nghèo, thiếu thốn vật chất, mà là chứng kiến cảnh cha má đã già, lại quay lưng với nhau. Chúng tôi, những đứa con gái xa nhà, đều đau lòng nhưng bất lực, chua xót. Trước, ở đâu cũng khoe mình có ba má sống cùng nhau mấy chục năm, luôn có một mái nhà để nương náu trở về. Vậy mà giờ, mái nhà ấy như sắp vỡ nát chỉ vì một cơn bão ngoài trời, hay đúng hơn, một cơn bão trong lòng người lớn.

Chỉ mong, một ngày nào đó ba má chịu bao dung buông bỏ, để mái nhà nhỏ không còn là chiến trường của những lời qua tiếng lại, của thi gan dằn vặt nữa…

Ngọc Hằng

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI