PNO - PN - Có đến 5 năm để tìm hiểu nhưng bước vào đời sống vợ chồng chỉ hai năm, chị Nguyễn Thị Thùy Phương (Q.Gò Vấp, TP.HCM) đã có đến… ba lần viết đơn ly hôn yêu cầu chồng - anh Võ Tấn Linh ký.
edf40wrjww2tblPage:Content
Theo chị Phương, cuộc hôn nhân đã khiến chị hoàn toàn thay đổi, trở thành một người mà chị không hề muốn chút nào. Cuộc đối thoại giữa chị và chồng đã vỡ ra nhiều điều, đòi hỏi cả hai phải cùng điều chỉnh mới có thể tiếp tục chung sống.
Chị Thùy Phương: Tốt nghiệp đại học, tấm bằng của em đành… xếp xó vì anh muốn em ở nhà lo nội trợ. Không lâu sau, vợ chồng mình mở một công ty nhỏ chuyên sửa chữa, lắp đặt máy tính. Không phải là chuyên ngành song em vẫn nghiễm nhiên được anh trao chức giám đốc. Thực tế, chức danh này là bù nhìn vì em chỉ mỗi việc ký tên, đóng dấu mỗi khi có yêu cầu. Điều đó khiến mọi người trong công ty nhìn em với ánh mắt thương hại, khinh rẻ. Tệ hơn, anh còn tiếp tay “dìm hàng” em. Anh đề nghị nhân viên hễ có đơn hàng hoặc khách yêu cầu gì thì nhắn tin, điện thoại báo anh biết, không cần thông qua em. Nhiều lần khách đến đòi gặp giám đốc khiếu nại hoặc trao đổi vấn đề gì, em cứ ngơ ngác; hỏi, nhân viên đều đáp: “Chị gọi cho anh Linh đi, hoặc để em báo ảnh giải quyết!” khiến em rất ức.
Anh Tấn Linh: Em không rành chuyên môn, công ty có việc cần giải quyết, nhân viên báo anh biết là điều nên làm. Theo anh, em đã đánh giá sai chức vụ giám đốc của mình. Sao em không nhìn nhận tích cực hơn là em còn phải quản lý, coi ngó tác phong, cung cách làm việc của nhân viên để có những điều chỉnh phù hợp khi thanh toán lương. Anh không muốn em can thiệp sâu vào chuyên môn vì muốn em thoải mái, nhẹ nhàng đầu óc.
Chị Thùy Phương (rất căng thẳng): Cũng vì chỉ là… bù nhìn nên em bị ba chồng coi rẻ. Cứ lâu lâu, ba anh lại giới thiệu một, hai người, yêu cầu em nhận họ vào làm việc. Khổ thay, hễ đào tạo rành nghề là họ đòi nghỉ, chuyển sang công ty khác, kéo theo rất nhiều khách hàng của công ty. Chỗ quen biết với ba nên việc em trả lương thấp hoặc chưa kịp trả lương, hay em có hành xử gì không phải, ngay cả chuyện thỉnh thoảng vợ chồng mình gây nhau đều bị họ báo lại cho ba biết. Ba như một ông chủ tịch chỉ đạo từ xa. Đó là chưa kể cứ lâu lâu, ba ghé lại rủ nhân viên đi nhậu, rồi hứa hẹn với nhân viên đủ điều. Em còn mặt mũi nào làm việc?
Anh Tấn Linh: Nói chuyện này anh mới nhớ, tháng trước, em vì nóng giận đã điện thoại yêu cầu ba không được can thiệp vào cách em điều hành công ty. Ba giận bữa giờ. Em có thấy mối quan hệ giữa em và ba đang ngày càng xấu đi không? Em nên có cách nói chuyện nhẹ nhàng, lễ nghĩa hơn với ba. Đừng bốc đồng kiểu khi giận thì tung hê mọi thứ. Anh nghĩ tại em quá cầu toàn, đòi hỏi công ty hoạt động một cách chuyên nghiệp, bài bản, sếp ra sếp, lính ra lính. Trong khi anh xác định công ty của mình hoạt động theo cơ chế mỗi người là một thành viên, cùng góp công, cùng chia lợi nhuận và trên hết là tạo công ăn việc làm cho nhau. Tuy nhiên, anh sẽ rút kinh nghiệm, lựa lời giải thích để ba hiểu tình hình của công ty mà điều chỉnh ứng xử phù hợp.
Chị Thùy Phương: Bạn bè góp ý, trước kia em là cô gái ăn nói nhỏ nhẹ, sao giờ hóa… bà chằn, khiến em giật mình. Em nghĩ mình đang xấu đi, xấu theo anh. Tính anh bỗ bã, ăn to nói lớn, lâu lâu còn đệm thêm vài từ chửi đổng. Thời quen nhau, không biết bao nhiêu lần em góp ý nhưng anh không sửa được. Giữa quán cà phê đông đúc, mỗi lần anh cất giọng là nhiều người quay lại nhìn làm em rất xấu hổ. Anh nói cứ như hét vào mặt người khác. Trong cuộc trò chuyện với anh, với cách ăn nói ấy, em cũng không thể… nhỏ nhẹ được.
Anh Tấn Linh (gãi đầu, cười): Đó là do… cơ địa của anh. Em nhìn xem (chỉ vào mình), anh cao to vậy ăn nói sao “nhỏ nhẹ” được! Tuy nhiên, anh sẽ rút kinh nghiệm.
Chị Thùy Phương: Còn một điều nữa, mình sống trong khu dân cư đông đúc, anh nên biết tôn trọng người khác. Em đã bị hàng xóm “mắng vốn” không biết bao nhiêu lần. Cuối tuần, anh thường đưa bạn bè về nhậu, hát karaoke đến khuya, không màng đến giấc ngủ của hàng xóm. Em quá mệt mỏi trước những lời góp ý của họ rồi.
Anh Tấn Linh: Anh không thấy việc làm của mình là sai.
Chị Thùy Phương (lắc đầu): Anh luôn ngoan cố. Em không biết quan hệ vợ chồng của mình còn kéo dài được bao lâu nữa.
Sau khi vợ kết, anh Tấn Linh đùng đùng đứng dậy bỏ đi. Theo chị Phương, việc đối thoại giữa vợ chồng chị luôn đi đến một cái kết “ảm đạm”. Hiện chị đang rất lo lắng cho cuộc hôn nhân của mình.
PHONG VÂN (thực hiện)
Một cuộc đối thoại chỉ thành công khi người trong cuộc có thiện ý, chung mục tiêu là tìm đến sự thỏa thuận, tìm ra phương án giải quyết vướng mắc trên cơ sở tôn trọng nhau. Ở giai đoạn này, cả hai vợ chồng Phương - Linh đều cần tự lắng lòng, lùi lại một chút để nhìn rõ hơn điều đúng, chưa đúng và những gì cần thay đổi để thật sự bước vào cuộc trò chuyện. Khi cả hai biết vấn đề nằm ở đâu thì vấn đề sẽ dần được tháo gỡ.
NGUYỄN THỊ NGỌC (Phòng tham vấn tâm lý HN-GĐ, Nhà Văn hóa Phụ Nữ)