Lửa gần rơm

17/07/2014 - 12:22

PNO - PN - Em dâu tôi là giáo viên, hiền lành, biết cư xử nên cả nhà tôi ai cũng quý. Cuối tuần, vợ chồng tôi hay đưa hai con về ngoại chơi. Cả nhà xúm lại nấu món này món nọ rất vui.

Năm đó, không may vợ chồng tôi làm ăn thất bại, phải bán nhà trả nợ. Má kêu vợ chồng tôi về ở chung. Em dâu tôi liền dọn dẹp phòng để đón cả nhà tôi. Tôi thấy như được an ủi. Lúc sa cơ thất thế, cả nhà không ai ghét bỏ, còn rộng lòng đón nhận.

Một năm sau, má tôi bị tai biến mạch máu não. Sau nhiều tháng nằm viện, má về nhà với nửa người bên trái bị liệt, nói năng ngọng nghịu. Em trai tôi đi làm xa, một hai tuần mới về nhà một lần, việc chăm sóc má đều trông cậy vào em dâu. Thời điểm đó, tôi phải làm thêm đủ thứ việc. Chồng tôi làm việc giờ hành chính, lúc rảnh rỗi trông chừng má phụ em dâu. Trong cái rủi cũng có cái may, dù má tôi không còn sức khỏe như trước, nhưng cả nhà êm ấm thuận hòa, đồng lòng chăm sóc má.

Lua gan rom

Nhờ được chăm sóc tốt, mấy tháng sau má tôi đã có thể ngồi được, phát âm rõ dần. Bữa đó tôi vào thăm má. Má ngọng nghịu nói với tôi: “Con… dọn … đi… đừng ở đây”. Tôi nghĩ đầu óc má không còn minh mẫn nên tếu táo trả lời: “Má hổng thương con nữa hả, sao đuổi con?”. Má xua xua tay đẩy tôi ra. Tôi cũng không để ý đến hành động khác thường của má. Mấy hôm sau, tôi đút cơm cho má ăn, má lại nói: “Dọn đi… không ở được”. Lần này thì tôi tủi thân, vừa nói vừa khóc: “Con dọn ra ngoài mỗi tháng tốn mấy triệu tiền trọ, tiền đâu con đóng lãi, nuôi hai đứa nhỏ?”. Má cũng rơi nước mắt…

Nửa đêm tôi thức giấc, không thấy chồng đâu. Nghĩ thương chồng, cả ngày đi làm mệt nhọc, tối còn phải thức canh má vợ, tôi xuống phòng má, định thay chồng để anh đi ngủ. Không ngờ trước mắt tôi là cảnh tượng hãi hùng: chồng tôi và em dâu đang ôm nhau nằm dưới chân giường của má. Tôi khuỵu xuống. Má nằm trên giường, chứng kiến hết mọi chuyện, chỉ biết ú ớ tức tưởi khóc thương tôi…

Em dâu khóc, nhận lỗi, nói chỉ tại nông nổi nhất thời. Chồng tôi thì tìm cách biện bạch, tại những lần nửa đêm nửa hôm thức canh má, chỉ có hai người với nhau, lúc thì tâm sự chuyện này chuyện nọ, lúc thì em dâu pha nước cam, nấu mì để hai anh em cùng ăn… khoảng cách anh rể với em dâu dần được kéo gần. Lửa gần rơm lâu ngày… Câu gì khó nghe nhất, tôi cũng đã trút ra hết, nước mắt cũng đã khóc cạn, nhưng vết nhơ không thể nào rửa sạch. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ rằng, những người thân yêu nhất lại phản bội tôi, lại dám làm chuyện trái đạo lý như thế.

Tôi không dám kể mọi chuyện với em trai, sợ em không chịu nổi. Thấy tôi dọn đi nơi khác, em trách, lúc má đau ốm, cần người phụ giúp thì vợ chồng tôi lại trốn trách nhiệm. Tôi thà để em giận còn hơn phải nói ra sự thật. Nghĩ thương má, chứng kiến mọi việc mà không nói được, chắc má phẫn uất lắm. Giờ tôi ở xa, không chăm sóc được nhiều cho má. Nỗi đau chất chồng, lại không chia sẻ được với ai, khiến tôi sống mà không bằng chết.

 MINH HIỀN

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI