PNO - Tôi từng có một tình yêu đẹp. Yêu bốn năm, cưới nhau được tám năm. Con gái tôi nay đã sáu tuổi. Thời yêu nhau tình cảm của chúng tôi cũng đủ mọi cung bậc: giận hờn, ghen tuông, chia tay, hàn gắn...; bị gia đình cản trở vì khắc tuổi. Cuối cùng chúng tôi cũng lấy được nhau trong niềm tin rằng chúng tôi không thể sống thiếu nhau.
PNCN - Một ngày như mọi ngày, em ra đi... Em cùng con gái đến trường rồi đến cơ quan trong vội vã. Sự vội vã thường thấy ở những người phụ nữ có gia đình, lại bận rộn thêm nỗi lo công việc cơ quan.
PNCN - Gần tròn 40 tuổi, nhan sắc mặn mà, kinh doanh giỏi, người phụ nữ ấy đã có 10 năm đơn thân nuôi hai con nhỏ sau ly hôn. Chị H. chưa một lần chat chit trên mạng. Thế nhưng, sau đám tang của cha, thấy chị gần như rơi vào trầm cảm, cô em dâu rủ rê, chị H. bước vào thế giới ảo để tìm bạn, những mong chia sẻ vui buồn, được an ủi, cảm thông… Và chị đã gặp!
PNCN - 1 Tôi 25 tuổi, tốt nghiệp cao đẳng, trước khi nghỉ ở nhà sinh con, tôi là nhân viên kế toán của một công ty làng nhàng, với mức lương vừa đủ để chi tiêu bình thường cho bản thân.
PNCN - Gửi chị Hạnh Dung! Tôi đã qua tuổi băm, đang làm việc trong một cơ quan nhà nước.
PNCN - Ngày nào cũng vậy, cứ đến giờ ăn là nhà mình như bãi chiến trường. Thằng Bo nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa ngậm một miệng đầy đồ ăn vừa gào khóc, còn em thì một tay cầm muỗng, một tay bưng chén, vừa đút vừa dỗ: “Cục cưng ăn ngoan nè, cục cưng ăn ngoan nè!”… Thời gian đầu, anh còn giúp em, sau này chán quá, anh lẳng lặng ăn trước một mình, rồi ra phòng khách xem ti vi, mặc em muốn làm gì thì làm…
PNCN - “Sao mày lấy vợ sớm vậy?”, “Cưới sớm sướng hay khổ?” - Một tháng nay, từ ngày mình lấy vợ ở cái tuổi 24, thằng bạn nào gặp mình cũng hỏi đi hỏi lại mấy câu đó.
PN - Dẫu “ghen tuông thì cũng người ta thường tình” (Truyện Kiều), nhưng nếu ghen cuồng, điên loạn, ám ảnh, bệnh hoạn thì lại là những khối u ác tính đục khoét tình yêu. Ghen bóng ghen gió, đánh ghen ầm ĩ hòng xúc phạm, nhục mạ tình địch, hòng vạch mặt kẻ trăng hoa, hòng trả thù nỗi đau phụ tình chẳng bao giờ là giải pháp để cứu hôn nhân, mà chỉ đẩy gia đình đến bên bờ ly tán.
PNO - “Nếu có nhiều tiền, anh sẽ làm gì?”. “Anh sẽ mở một quán cà phê thật đẹp, lúc đó em không cần phải đi bất cứ đâu để uống cà phê, anh sẽ tự tay pha cho em”.
Hãy cùng khám phá xem các cặp vợ chồng hạnh phúc chia sẻ gì về những “món ăn tinh thần” tốt nhất giúp nuôi dưỡng hôn nhân:
PN - Giờ đã cuối tháng Tư. Nắng tinh nghịch nhảy nhót ngoài thềm. Gió mang chút hanh nồng thả lên những con đường dài hun hút.
PN - Không chỉ đánh đập, lột quần áo để làm nhục tình địch trước bàn dân thiên hạ, họ - những Hoạn Thư thời nay, còn gây ra những nỗi đau suốt đời cho người mà họ xác định là đã và đang chen vào hạnh phúc gia đình mình.Người bị đánh ghen nếu nhẹ thì chịu nhục, nặng thì ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, thân thể; còn người đi đánh ghen thì chịu sự phán xét của pháp luật và miệng đời.
PN - Tình cờ đọc những dòng tâm sự của tác giả Đại Đồng, tôi cảm thấy có chút gì xót xa cho chính cuộc đời anh. Tôi biết, với bài viết than thân trách phận như vậy, chắc chắn anh sẽ bị nhiều người lên án, cười chê, thậm chí còn bị coi là một gã đàn ông thiếu quyết đoán và sợ vợ! Nhưng nói đi thì cũng nên nghĩ lại, chỉ những ai ở vào hoàn cảnh như anh thì mới hiểu. Riêng tôi thì hoàn toàn đồng cảm với anh.
PN - Anh nhớ lần đầu vợ chồng mình giận nhau, em quay mặt vào vách như thông điệp: “cắt đứt quan hệ ngoại giao”. Ngắm tấm lưng thon và cách vùi mặt vào gối đầy trẻ con của em, anh không khỏi nhịn cười, liền chọc lét để trêu. Em lăn qua lộn lại, gồng mình chịu trận. Lát sau thì phá lên cười. Vợ chồng mình làm hòa thật dễ dàng.
PN - Cư dân mạng và cả những người cầm tờ báo trên tay mấy hôm nay đang xôn xao bình luận: giữa một người đàn bà hung dữ dàn trận đánh ghen, lột đồ tình địch giữa đường và một thanh niên tạt cả thùng xăng vào người cô gái rồi châm lửa thiêu sống, ai dã man hơn? Ai tàn nhẫn hơn? Thật đau xót khi hiện thực quanh mình “có sẵn” những dẫn chứng để mà phân tích, so sánh, mổ xẻ như vậy. Mức độ tàn nhẫn, táo tợn của vụ việc xảy ra sau tăng dần so với những vụ việc xảy ra trước, e rằng rồi có lúc nào đó, người ta sẽ vượt qua cái ngưỡng của sự ghê sợ tội ác, ghê sợ những hành vi mất nhân tính, chỉ còn lại thao tác “so sánh” đơn thuần.
PNO - Vậy là đã hai tuần trôi qua, thời gian đối với em lúc này được định nghĩa bằng “nỗi nhớ” và “đợi chờ” anh ạ!
Đa phần là những lời nói dối vô hại, thậm chí chúng còn dễ thương vì mục đích cao cả là ngăn không để nửa kia phải... sốc.
PNO - Lúc mới quen, cô rất nể phục anh vì tính chịu khó, siêng năng và tinh thần cầu tiến, ham học hỏi dù anh đã có một cơ ngơi đáng kể.
PN - Nhận được tin nhắn từ cô em đồng nghiệp cùng phòng với anh, chị ngồi lặng im suy nghĩ.
PN - Sáng nay, sân trường bỗng xuất hiện nhiều khuôn mặt mới, đó là giáo sinh của các trường đại học về thực tập. Nhìn nét trẻ trung, hồn nhiên của các thầy cô tương lai, tôi chạnh lòng chợt nhớ về những ngày cũ.
PN - Anh và chị chia tay vì không hòa hợp được với nhau. Chị bướng bỉnh, cố chấp bao nhiêu thì anh cương quyết, bảo thủ bấy nhiêu. Ly hôn, chị giành được quyền nuôi con. Tại tòa, nhận quyết định nuôi con, chị hả hê như một kẻ thắng cuộc. Lúc ra về, anh không nhìn chị, chỉ ôm con trai thầm thì gì đó. Thằng bé gật đầu hôn lên má anh rồi vẫy tay tạm biệt. Anh đã thua chị nhưng thật lòng, chị lại thấy không vui chút nào. Ly hôn chỉ là chiêu bài cuối cùng để chị buộc anh phải nhún nhường. Chị cho rằng, chỉ đến lúc anh quay lại quỵ lụy, cầu xin tái hợp thì chị mới thực sự là người chiến thắng.
PN - Giật mình nửa đêm vì một cơn ác mộng, quay qua nhìn chồng, thấy anh đang say ngủ. Rón rén ngồi dậy, em quay lại nhìn anh lần nữa, anh vẫn thở đều. Bất giác, lòng em chợt chùng xuống vì nhận ra tình cảm vợ chồng mình đã không tròn vẹn như xưa nữa rồi.
PN - Trong đời sống hôn nhân, người ta vốn quen với “công thức”: một người chồng mạnh mẽ để nâng đỡ, chia sẻ khó khăn với người vợ vốn chân yếu tay mềm. Khái niệm đàn ông “mạnh” bao gồm những vấn đề về sức khỏe, bản lĩnh, quyết đoán, là chỗ dựa cho phụ nữ về nhiều mặt. Tuy nhiên, không ít người chồng khoác lên mình vỏ bọc “bản lĩnh” bằng tính cách gia trưởng, ích kỷ. Và như thế, đã “mạnh” lại càng “mạnh” thêm.
PNO - Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.