Con đã trải qua một mùa hè thật đặc biệt và mẹ mong những bài học quý giá của mùa hè này sẽ luôn đồng hành cùng con.
Ra rạp xem phim cùng con, mục đích chỉ là chị muốn đồng hành với con, muốn gia nhập thế giới của con và cùng vui với chúng.
Chỉ nắm tay, hôn môi, vậy mà sau đó quanh miệng có cảm giác châm chích, sưng đỏ rồi bị nổi một mảng mụn rộp. Vì sao lại thế?
Điều gì khiến cho bọn trẻ hết lòng vì thú cưng nhưng lại nhạt nhẽo với tình thân? Phải chăng xã hội hiện đại làm thay đổi những giá trị bền vững?
Nếu trẻ không rèn luyện thì cũng sẽ bị “ì”, mà đã “ì” từ lúc nhỏ thì rất hại cho trẻ.
Chị Nguyễn Thị Hòa có hai con trai (Gia Hòa lên mười, Xuân Hòa lên chín) nên chị rất quan tâm tìm tòi cách dạy con hay và đúng.
Chữ hiếu cần thể hiện linh hoạt theo nhu cầu gia đình, theo nhu cầu của cha mẹ chứ không có công thức chung.
Chị bạn khóc kể chuyện cậu con trai sắp vào năm nhất đại học đã bỏ nhà đi ba ngày nay, điện thoại thì không liên lạc được...
Không ít trường hợp đứa con trưởng thành bước ra khỏi nhà cha mẹ để sống riêng và sự “bóc tách” ấy để lại vết thương khó lành với người thân.
Không ít phụ huynh kiểm soát tất cả các mối quan hệ của con, đọc lén nhật ký, xem lén điện thoại... của con và nhân danh mỹ từ: yêu con.
Nhà tôi chỉ cần có vậy, cha mẹ con cái chỉ mong được thấy mặt nhau, trò chuyện với nhau.
Khoảng trống không cha trong con là nơi không cần san lấp. Đó là nơi còn ba nguyên vẹn và là nơi ấm áp nhất để con nhìn về.
Hình ảnh người cha, người mẹ thật sự đẹp không cần bóng bẩy, lung linh, mà chính là người đồng hành, gần gũi với con, cả trong những sai lầm, khuyết điểm!
Số phận không mang con đến sớm hơn, để mẹ đi qua một hành trình dài thăm thẳm chờ mong, hy vọng rồi tuyệt vọng.
Hành trang bước vào lớp Một của Nhiên là sự hồn nhiên, trong sáng, đáng yêu.
Lúc quẫn bách, tuyệt vọng, chị ước hai má con cùng chết một ngày để má thôi đau đớn, để chị không còn là đứa con độc ác trong mắt má.
Gần 40 năm rồi, tôi vẫn nhớ tên những cuốn sách mà ba mua cho anh em tôi.
Anh ấy thuyết phục con "quan hệ" vì khi “gạo đã nấu thành cơm”, gia đình đằng gái sẽ nhận con nhận cháu.
Có khi nào bạn nghe những đứa con lên năm, lên bảy buột miệng “Sao con thấy chán quá!” chưa?
Có những người hạnh phúc vì còn đủ đầy cha lẫn mẹ, có người chông chênh, vất vả giữa dòng đời vì thiếu đi một trong hai…
Câu chuyện không có gì mà hai mẹ con ầm ĩ rồi giận nhau. Cô con gái út học lớp 11 bỏ bữa cơm chiều ra ban công ngồi khóc.
Một cô “chảnh” thường kiêu ngạo, cưng chiều bản thân quá mức, thích đòi hỏi, hay ảo tưởng về khả năng của mình, phớt lờ lời góp ý, sống ích kỷ.
Cha em vốn rất tài giỏi, từ một trưởng phòng kinh doanh của một công ty, giờ vì mê đỏ đen, cha chỉ giỏi đóng vai... một con nợ.
Cậu anh nói với cậu em rằng, nhờ mẹ đi sinh em mà anh có cơ hội nấu cơm, rửa chén và thương mẹ, thương bà ngoại quá.