Anh em tôi đều được ba mẹ tập cho công việc đồng áng rất sớm. Mùa gieo sạ, theo ba lội ruộng, tập cầm cuốc băm bang, chải bờ.
Nhìn hình tôi lại hình dung vẻ đẹp của bà, của mẹ - những người đàn bà đẹp nhất của đời tôi.
Ngoài những lúc nóng nảy la mắng, tôi còn có những lúc tâm sự mềm mỏng với con. Bọn trẻ thực ra biết hết.
Ngày càng nhiều phụ nữ lái xe hơi và lái xe cũng là một công việc mưu sinh, một kỹ năng cần thiết, hữu ích trong cuộc sống.
Nếu gọi Mai Anh là siêu nhân thì mẹ cô - bà Đinh Thị Thu Hảo - là siêu nhân mẹ.
Những bức ảnh với tôi là phương tiện để tôi trở về sống lại chân thực đúng khoảnh khắc ấy thêm nhiều lần nữa.
“Chúng ta cứ tưởng chúng ta làm cuộc hành trình nhưng sự thực thì hành trình làm chúng ta. Cứ tưởng mình lái xe nhưng kỳ thực chiếc xe đã “lái” ta”.
Là gái chưa chồng, lại xinh đẹp, ai cũng thắc mắc tại sao chị lấy chồng lớn hơn đến 34 tuổi. Chị bảo do “cái duyên trời se”.
Nhiều đứa trẻ yếu ớt, không biết tự chịu trách nhiệm, không đủ kỹ năng tự lập, không dám nêu chính kiến, lập trường và càng “khó lớn” trong nhân cách.
2 gia đình lâu nay thân thiết giờ như ở 2 chiến tuyến. Con trai bà Tám làm hẳn hàng rào lưới B40 xung quanh nhà, tuyệt giao với nhà bên kia.
Sau 38 năm, mỗi khi lật giở từng album ảnh đã nhuốm màu thời gian, mẹ chồng tôi lại thấy tim mình rộn rã.
Không có ngoại hình xinh đẹp thực sự mặc cảm lắm, nó khiến cháu không tự tin khi ra ngoài.
Ngày xưa mẹ chở tôi đi thì nay tôi chở mẹ bon bon trên chính con đường làng năm ấy. Vẫn tiếng cười rộn rã, tiếng cười chứa đủ tình thương yêu.
Khi bấm chụp bức ảnh này, tôi nghĩ nó chẳng có giá trị gì, vì tôi chỉ đang thử chiếc máy ảnh mới mua.
Quỳnh học lớp 10, dì bảo nghỉ học, đi làm công nhân. Quỳnh nhìn ba, cầu cứu, nhưng ba im lặng. Quỳnh xếp sách vở, xin vào làm công ty may mặc
Nhớ hồi mới hay “tin dữ” này, ba con nhăn mặt: “Mới tí tuổi đầu, không lo học hành”.
Ba tôi im lặng một chút rồi hỏi: “Con viết như vậy là có nghĩa gì? Ba cho con ăn học để trả lời với ba vậy đó hả?”.
Trong tấm ảnh, má tôi nhìn ba với ánh mắt đong đầy thương yêu và cả sự lo lắng. Trước đó không lâu, má tôi rất vất vả và sợ ba tôi.
Mấy đứa cháu về ở với ông bà, đen lẳn mà tăng hẳn vài ký. Hết hè, bọn trẻ về thành phố, mang theo nỗi nhớ dư vị của bà.
Trung thu ở Mỹ không có cảnh trẻ con tíu tít chạy theo bầy lân sư rồng. Điều an ủi lớn nhất là tôi được ở bên cạnh những người thân yêu.
Ít được học về giới tính, kỹ năng tự bảo vệ, phòng tránh xâm hại nên hầu hết các em đỏ mặt, ngại nói những từ ngữ chỉ bộ phận riêng tư.
Tôi giữ mãi tấm hình tôi và các anh họ - tấm hình khi tôi còn bé và vẫn còn mang dị tật trên môi.
Những cuốn sách, vở trong cặp của lũ trẻ con chúng tôi ngày ấy có mùi thơm của giấy báo.
Chị thèm được một lần buông khỏi vị trí “trưởng ban tổ chức” để đóng vai du khách nhàn nhã vô lo, mà khó quá!
Anh tôi muốn mẹ nghỉ bán hàng, vì không muốn mọi người bàn tán “con không nuôi nổi mẹ, để mẹ vất vả nhặt nhạnh từng đồng bạc lẻ ở chợ”.