Tôi biết ơn nụ cười của mẹ. Tôi tự hào vì luôn có tấm gương của mẹ để noi theo, dù hoàn cảnh thế nào cũng không gục ngã.
Người lớn tuổi muốn kết bạn mới, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, họ cho rằng mình không còn nói chuyện thu hút...
“Lớp học” khởi đầu ngày mới bằng việc kiểm tra sức khỏe học viên, kế đến là 30 phút thể dục… Cuối buổi chiều, các cụ sẽ trở về với gia đình.
Đó là chiếc máy cát-sét cũ, tuổi đời hơn cả số tuổi anh em tôi cộng lại. Nhờ nó mà tôi có thể quay lại với những kỷ niệm tuổi thơ.
“Con không biết trường đó như nào, nhưng mẹ bảo phải vào được vì trường ấy nổi tiếng”, bé gái 11 tuổi mếu máo khi biết mình trượt trường điểm.
Tôi đã giữ tấm ảnh ấy cùng lời dặn của Bộ trưởng Bộ Giáo dục Nguyễn Thị Bình suốt 40 năm qua.
28 năm bà H. chịu những trận đòn của người chồng ghen ngang ngược mà cả xóm gọi là “thánh ghen".
Phân chia kinh tế, chồng cô bảo “em giỏi kiếm tiền đi”, từ chỗ tìm người bao bọc Thu lại phải lo tài chính cả gia đình chồng.
“Vì một tương lai thoát kiếp nhà thuê” là mục đích phấn đấu từng ngày của chị Uyên Phương.
Để tạo niềm vui cho người cha già 85 tuổi, anh Thông thường làm thơ, chế nhạc vừa hát vừa đút cơm, tắm rửa cho cha mỗi ngày.
Chị Ba năm nay 88 tuổi, được phong “chủ tịch hội cây cảnh”, bởi so độ yêu hoa và chịu chơi, “chị Ba số 2 chắc không ai số 1”.
Mỗi tối đi ngủ, gần như chúng tôi lại bắt đầu vào “cuộc chiến”. Không những Bống và Rô buồn, khuôn mặt của ai kia cũng không được vui.
Chúng ta thường nghĩ và biện minh rằng “tôi làm thế là vì con” mà quên mất con sẽ không thể thấy được tình thương ẩn sau câu mắng đó.
Nhìn nụ cười của bố trong bức ảnh được chụp tại khu lán trại công trường hơn 20 năm về trước, tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi năm xưa.
Trẻ em hôm nay xa lạ với món nước dinh dưỡng thuần túy ấy. Người lớn lên nhờ nước cơm cũng đôi phần quên nhớ riêng mình.
Nếu có kiến thức, kỹ năng tự bảo vệ trước tệ nạn, trước những cám dỗ thể xác, tinh thần… những đứa trẻ ngoan sẽ khó lầm đường, lạc lối.
Tôi không có được bức ảnh nào chụp chung với nội, nếu có, chắc chắn đó sẽ là bức ảnh quý giá nhất trong đời tôi.
Những người cha, người mẹ hốt hoảng tự hỏi vì sao con ra nông nỗi này. Vì sao những đứa trẻ từng rất ngoan trở nên “biến chất”?
Những người mẹ lo cho người khác nhiều đến nỗi quên rằng bản thân mình như cây lúa cuối mùa cần được quan tâm, chăm sóc.
Cho dù trưởng thành trong hoàn cảnh nào thì tuổi xuân của những cô thôn nữ "chính hiệu" như chị tôi vẫn phơi phới như những đóa hoa tươi thắm.
Chị ra điều kiện: “Nếu con muốn có món đồ chơi mới, con phải cho đi món đồ chơi cũ”.
Làm sao để đừng ngộ nhận tình bạn với tình yêu xin hãy giúp cháu!
Gia đình nào lại không mong muốn có một cô dâu như hằng mong đợi. Nhưng đôi khi thực tế lại khác đi.
Dẫu chẳng có bạn trong bức ảnh này, nhưng mỗi lần nhìn, bạn lại hiện lên trong tâm thức tôi, rất rõ.
Hè - “học kỳ” của ba mẹ, tôi rất thích cách gọi của báo Phụ nữ TPHCM và rất may, hè này, vợ chồng tôi đã có một học phần tròn trịa.