"Dù có ước mẹ sống 100 tuổi, 110 tuổi… vẫn thấy sao chưa đủ. Mong được kéo dài mãi cái hạnh phúc, ấm áp được có mẹ để chia sẻ buồn vui”.
Hình ảnh khắng khít, đồng hành trên mọi bước đường giữa á hậu Trương Thị May và mẹ cô khiến mọi người cảm mến.
Má anh đã thành mây trắng. Đoạn đường mỗi ngày anh đạp xe bỗng trở nên khắc nghiệt. Không còn má ở cuối đường chờ anh, anh biết đi đâu về đâu!
Cách truyền đạt có thể khác nhau, nhưng tựu trung, điều mà mỗi bậc phụ huynh mong mỏi đều là con cái bình an, hạnh phúc.
Phụ nữ ai cũng sợ mập, mẹ tôi cũng không ngoại lệ. Mẹ giữ mãi dáng dấp cao dong dỏng, thanh thoát khiến 4 đứa con gái phát thèm.
Mỗi năm, dịp giỗ mẹ, anh lại may áo dài mới. Từng đường kim mũi chỉ gói trọn những yêu thương, ký ức trong mấy chục năm dài.
Khi 2 người nên vợ nên chồng, họ sẽ không còn sống vì bản thân mà sẽ có cuộc sống mới, đồng hành cùng bạn đời.
Tấm ảnh này tôi chụp cùng mẹ để lưu giữ kỷ niệm trong ngôi nhà cũ, nơi chứa nhiều kỷ vật của ba và tuổi thơ của 7 anh chị em tôi.
Ta có thể “bật” hoặc “tắt” chiếc “công tắc thực tại", để con tập trung hơn vào một thực tại dễ chịu hoặc tạm thời “ngó lơ" một thực tại đáng sợ.
Tình yêu thương của ba mẹ dành cho con là gia sản quý giá vô cùng, là đặc ân đi theo mỗi người từ khi chào đời đến hết cuộc đời này.
Cách chống bão và tránh bão chứa đựng những khoảnh khắc gia đình cùng nhau đương đầu với bão tố, bất kể đó là bão tố từ biển hay từ cuộc đời.
Tuổi mình mau hết - nghe má nhắc, tôi mới nhìn lại mà giật mình. Đời người có bao lâu…
Có a, có b, tôi biết hai chữ đứng gần nhau là số ba, là ba roi, là ba bát cơm tôi phải ăn mỗi bữa... thêm dấu huyền là chữ bà.
Những đứa trẻ đó đã chọn bỏ cuộc khi đối mặt với khó khăn, rắc rối của chúng. Chúng không chấp nhận được một khó khăn nào đó.
Đến giờ, tôi cũng không hiểu sao mình không có nhiều ảnh chụp 2 cha con với nhau. Có lẽ, tôi “ỷ y” sau này sẽ có nhiều cơ hội.
Cũng nhờ 2 chú mèo mà gia đình tôi gắn kết hơn, với những cuộc điện thoại thường xuyên, bữa cơm tối cả nhà chuyện trò rôm rả hơn.
Nếu chị biết thời gian của anh ngắn ngủi như thế bản thân sẽ bớt hờn giận, bớt trách móc, sẽ yêu thương thấu hiểu nhiều hơn.
Tình yêu mẹ dành cho bếp lửa vẫn cháy trong mẹ như cách mẹ đã kiên trì giữ lửa hạnh phúc bao năm qua.
Cảnh sát đến đọc lệnh khám nhà và giải ba con đi vì liên quan đến 1 vụ đại án. Chỉ sau 1 đêm, nhịp sống của cả nhà bị đảo lộn.
Khi chụp hình xong, ai cũng hỏi tôi “có đau không”. Đám trẻ hồi đó cứ mặc nhiên chụp hình là... bị đau.
Sống chung với nhà chồng, tôi nhận ra, việc ứng xử giữa các thành viên gia đình không phải là việc đúng, sai mà nên ưu tiên tiêu chí phù hợp.
Tôi cũng nhận ra con phố vốn rất hỗn tạp và thân thiết của mình như cũng thắt thẻo theo tiếng hát của một người đàn ông vừa mất vợ.
“Ngày xưa ông bà không dạy ba mẹ kiếm tiền, tiêu tiền và quản lý tiền… nên ba mẹ cứ nghèo hoài”.
Cái yên ắng bên nhau cả ngày của ông bà không phải là sự yên ắng của buồn chán hay giận dỗi. Nó là cái yên ắng của bình an, thấu hiểu.
Đàn bà không có đàn ông ở cạnh, bằng cách này hay cách khác sẽ biết bảo vệ mình. Đó có thể là bản năng, cũng có thể là kỹ năng...