PNO - Bao nhiêu lần nỗ lực là bấy nhiêu lần thất vọng. Tết vừa hết, tôi lập tức muốn "cuốn gói" rời khỏi nhà.
Chia sẻ bài viết: |
Nguyễn Hữu Quý 01-02-2023 12:43:40
Bạn đã dành tình yêu và sự quan tâm cho gia đình. Bạn nên chuẩn bị số vốn để dành cho bản thân và nên tìm cho mình 1 gia đình thực sự. Để thấy rằng những gì mình cố gắng là xứng đáng và có giá trị. Đó là đều bạn cần, đó là nhà của bạn. Cố lên cô gái.
Nguyễn Hữu Quý 01-02-2023 12:37:14
Bạn nữ cần nói chuyện với mẹ về vấn đề này. Nên dành số vốn để lo cho bản thân. Bạn đã sống cho gia đình nhiều rồi.
Trương Văn Tuấn 31-01-2023 09:22:54
Chia sẻ nỗi buồn vs bạn, hãy ra ngoài và gặp gỡ nhiều người. Bạn sẽ gặp được may mắn và một nửa yêu thương của mình. Chúc bạn thành công.
Nguyen Hien 30-01-2023 23:05:48
Như câu kết cuối bài là tốt nhất
Hoang 30-01-2023 22:28:44
Đôi khi mình nghĩ cũng rất nhiều người cùng cảnh ngộ như bạn.Đúng như câu" Ko có cái lạnh nào bằng sự lãnh lẽo của tình thân".
Thuy nguyen thanh 30-01-2023 20:33:47
Đọc bài viết của bạn, thương bạn vô cùng.
Trần Thụy Anh 30-01-2023 20:16:09
Cháu là cô gái có nghị lực, có trách nhiệm và trân trọng tình thân. Nhưng như vậy quá đủ rồi. Giờ hãy lo cho cuộc sống của mình trước khi quá muộn. Hãy vui vẻ và đừng tức giận những người không xứng đáng nhé cô gái . Rât mong cháu sẽ gặp được người yêu thương, trân quý cháu
Nguyễn Đức Vũ 30-01-2023 12:42:05
Ngu quá đi bạn ơi. Đừng có lo bất cứ gì cho nhà nữa. Lo cho mình đi nghe !!!
Dieu Le 29-01-2023 23:43:41
Xin chia sẽ và đồng cảm cùng bạn...
Yến Hương 29-01-2023 19:20:57
Thương cháu quá
Láng giềng cứ nửa phố nửa quê vậy mà vui. Tối lửa tắt đèn có nhau, chớ không phải đèn nhà ai nấy sáng.
Đi giữa thành phố rực cờ hoa. Tôi thầm tự hào và mong có ai đó hỏi về ba, tôi sẽ rất thích và trả lời: Ba tôi là bộ đội!
Tôi vào Đội Thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh, hăng hái tham gia các hoạt động. Phong trào Đoàn Đội đã rèn tôi thành thanh niên mạnh khoẻ, lạc quan.
Bây giờ điều kiện kinh tế khá hơn, nhưng mỗi lần đưa tiền cho vợ, thái độ của chồng khiến Linh chán nản.
“Thế hệ cợt nhả” là thế hệ gì mà nhắc đến ai nấy ngao ngán lắc đầu?
Hễ không được đáp ưng yêu sách là cậu quý tử chặn số, cắt đứt liên lạc với bố mẹ.
Tôi lao vào đầu tư, làm ăn, xoay xở... nhưng cái tôi mất lại là những tháng ngày yên ổn nhất, là những bữa cơm tối có đầy đủ tiếng cười.
Người ta xài đồ cũ vì hoàn cảnh, vì thói quen, hay vì một lý do nào khác?
Khi cảm thấy chân như bước đến đường cùng, hãy nghĩ, hãy tìm đến một người để nói ra...
Chuyện mở hay tắt đèn trên giường tưởng “nhỏ như con thỏ” nhưng với không ít cặp đôi lắm khi gây cơm không lành canh không ngọt.
Con ước một lần được cảm nhận sự công bằng, được bố mẹ nhìn nhận và yêu thương như những đứa con khác trong gia đình.
Người bi quan phàn nàn về cơn gió, người lạc quan chờ đợi nó đổi chiều, người thực tế điều chỉnh lại cánh buồm
Một người chưa từng biết thế nào là hạnh phúc, coi thường hạnh phúc...
Ngày tôi thông báo nghỉ việc, đồng nghiệp gặng hỏi lý do. Khi biết tôi về quê chăm sóc mẹ bị tai biến, ai nấy đều thương.
Chị Tâm nghĩ đến chuỗi ngày chăm cháu như một sự bắt buộc, tự dưng tâm tư nặng trĩu…
Thay vì im lặng và hờn dỗi, có lẽ các ông chồng nên học cách chia sẻ, bày tỏ cảm xúc.
Đổi từ trà nóng sang trà chanh ướp lạnh cũng có cái hay. Đâu phải cái gì mới mẻ cũng là sai trái, hư hỏng.
Thiền là khi tâm trí tĩnh lặng, loại bỏ những suy nghĩ lo toan, đưa bản thân trở về sự an định. Nhưng tôi lại thiền với cách không giống ai.