PNO - Sáng vừa bảnh mắt ra, chị Hai gọi: “Mày xem lại vợ mày, nó viết gì trên mạng”. Tôi vội kiểm tra điện thoại và thở dài...
Chia sẻ bài viết: |
Ho chi thanh 20-01-2023 10:20:19
Gap tui là tui dap cho mot tran,roi bộ,ko dem ve tra cho nha san xuat day lai
Thach 19-01-2023 10:58:35
Người ta có tự do cá nhân của người ta. Vợ ông mệt thì được quyền nói mệt, muốn đăng gì thì đăng. Chẳng lẽ lấy ông về thì thành con câm, cụt tay chân chỉ biết làm osin cho dòng họ nhà ông ? Dòng họ ông cũng là thứ tò mò tọc mạch ngồi lê đôi mách thấy dò xét người khác nên mới rảnh rỗi ở không đi chụp màn hình rồi đọc bình luận mà mách lẻo. Ông nên coi lại tư cách của chính ông với dòng họ ông trước khi trách vợ mình. Có sao thì người ta mới không nói thẳng. Lo mà tự sửa chứ có ngày mất vợ rồi ngồi đó khóc tu tu.
Loc Nguyen 19-01-2023 08:08:34
Ông chồng nhu nhược, yếu đuối, vợ có thể tự do ngôn luận nhưng nếu nói về người khác, như gia đình chồng, thì họ có quyền góp ý. Nếu bà vợ tung hê chuyện gia đình vợ thì bên chồng đâu ai quan tâm?
Tôi giàu có, đó là lợi thế đồng thời cũng là nỗi khó của tôi bởi làm sao biết chắc người ta yêu mình không phải vì tiền.
Không bao giờ là trễ để mỗi ngày của hành trình hôn nhân được lấp đầy bằng những yêu thương.
Giữa lúc tưởng chừng đã mất tất cả, ba mẹ vợ đã tìm gặp tôi. Ông bà khiến thằng con rể như tôi hết ngạc nhiên rồi xấu hổ...
“Cho bạn bè mượn tiền là bạn đang mua lấy kẻ thù". Nhìn lại vụ 6 người Việt trên đất Thái vừa qua, tôi thấy câu nói trên rất đúng.
Thực ra đây cũng chỉ là một dạng thức xoa bóp, chỉ khác trong số các vị trí thụ hưởng trên cơ thể có cả bộ phận sinh dục.
Từ vụ giết người yêu rồi tự sát ở quán trà tại TPHCM cho thấy: việc chia tay khi tình cảm rạn nứt tiềm ẩn nhiều rủi ro, nguy hiểm.
Sống trong đại gia đình lâu, vợ chồng trẻ mất đi khả năng tự quyết. Ra riêng tuy có nhiều mối bận tâm hơn, nhưng sẽ nhiều lợi ích hơn.
Dù chồng tôi không còn, nhưng các cháu nội của bà là con tôi. Nghĩ vậy nên tôi đón bà về sống cùng mẹ con tôi cho đỡ buồn.
Nuôi con nhỏ, gia đình tôi lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng như trên chiến trường.
Có khi nào, chồng tôi chỉ là một người nghĩ đơn giản, những lại khổ vì phải sống với một người phức tạp là tôi không?
2 em gái của chị Thu nhiễm thói đua đòi nên sa vào các cơn mua sắm rồi nợ như chúa chổm.
Bạn tôi cùng chồng mới đứng ở cổng hoa chờ khách; dâu rể, con trai con gái của cô ấy tất tả với việc cưới xin của mẹ...
Có người thể hiện sự tiếc nuối, an ủi tôi. Cũng có người chỉ trích “Nghe đồn con nhà ấy học giỏi lắm. Giỏi mà trượt đại học”.
Dạo trên mạng xã hội, gặp những câu chuyện buồn về việc học sinh thi trượt lớp Mười, tôi như thấy chính mình của 17 năm về trước.
Nếu cứ chạy theo những thứ phù phiếm, chẳng khác nào tự chất lên vai mình gánh nặng rồi lại than: “Cuộc sống quá khó khăn”.
Vụ 6 người chết ở Thái Lan được xác định do nợ nần, hung thủ đầu độc 5 người rồi tự sát. Vậy đòi nợ sao để an toàn cho mình?
Mặc dù tôi luôn tin chồng, nhưng cảm giác chồng tôi thành “tài sản chung” của hội chị em khiến tôi ăn ngủ không yên.
Cô con gái học giỏi có tiếng của tôi trượt nguyện vọng 1 vào trường đại học mong ước. Nhưng tôi và chồng không có cả... quyền giận con.