PNO - Sáng vừa bảnh mắt ra, chị Hai gọi: “Mày xem lại vợ mày, nó viết gì trên mạng”. Tôi vội kiểm tra điện thoại và thở dài...
Chia sẻ bài viết: |
Ho chi thanh 20-01-2023 10:20:19
Gap tui là tui dap cho mot tran,roi bộ,ko dem ve tra cho nha san xuat day lai
Thach 19-01-2023 10:58:35
Người ta có tự do cá nhân của người ta. Vợ ông mệt thì được quyền nói mệt, muốn đăng gì thì đăng. Chẳng lẽ lấy ông về thì thành con câm, cụt tay chân chỉ biết làm osin cho dòng họ nhà ông ? Dòng họ ông cũng là thứ tò mò tọc mạch ngồi lê đôi mách thấy dò xét người khác nên mới rảnh rỗi ở không đi chụp màn hình rồi đọc bình luận mà mách lẻo. Ông nên coi lại tư cách của chính ông với dòng họ ông trước khi trách vợ mình. Có sao thì người ta mới không nói thẳng. Lo mà tự sửa chứ có ngày mất vợ rồi ngồi đó khóc tu tu.
Loc Nguyen 19-01-2023 08:08:34
Ông chồng nhu nhược, yếu đuối, vợ có thể tự do ngôn luận nhưng nếu nói về người khác, như gia đình chồng, thì họ có quyền góp ý. Nếu bà vợ tung hê chuyện gia đình vợ thì bên chồng đâu ai quan tâm?
Tôi đang mắc kẹt trong vòng xoáy của nợ nần và dối trá, không lối thoát...
Chị thấy những cô dâu sinh ra trong gia đình giàu có, về nhà chồng khó hòa nhập, sống khác người, khiến chị... sợ lây.
Chị cứ ngỡ cuộc sống mình trôi qua êm đềm như tuổi thơ sống trong căn nhà có cha mẹ, anh chị em quây quần, cho đến khi lập gia đình.
Đùng một cái, Thanh thông báo dịp lễ này dẫn người yêu về ra mắt, cả nhà vừa rối vừa mừng.
Láng giềng cứ nửa phố nửa quê vậy mà vui. Tối lửa tắt đèn có nhau, chớ không phải đèn nhà ai nấy sáng.
Đi giữa thành phố rực cờ hoa. Tôi thầm tự hào và mong có ai đó hỏi về ba, tôi sẽ rất thích và trả lời: Ba tôi là bộ đội!
Tôi vào Đội Thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh, hăng hái tham gia các hoạt động. Phong trào Đoàn Đội đã rèn tôi thành thanh niên mạnh khoẻ, lạc quan.
Bây giờ điều kiện kinh tế khá hơn, nhưng mỗi lần đưa tiền cho vợ, thái độ của chồng khiến Linh chán nản.
“Thế hệ cợt nhả” là thế hệ gì mà nhắc đến ai nấy ngao ngán lắc đầu?
Hễ không được đáp ưng yêu sách là cậu quý tử chặn số, cắt đứt liên lạc với bố mẹ.
Tôi lao vào đầu tư, làm ăn, xoay xở... nhưng cái tôi mất lại là những tháng ngày yên ổn nhất, là những bữa cơm tối có đầy đủ tiếng cười.
Người ta xài đồ cũ vì hoàn cảnh, vì thói quen, hay vì một lý do nào khác?
Khi cảm thấy chân như bước đến đường cùng, hãy nghĩ, hãy tìm đến một người để nói ra...
Chuyện mở hay tắt đèn trên giường tưởng “nhỏ như con thỏ” nhưng với không ít cặp đôi lắm khi gây cơm không lành canh không ngọt.
Con ước một lần được cảm nhận sự công bằng, được bố mẹ nhìn nhận và yêu thương như những đứa con khác trong gia đình.
Người bi quan phàn nàn về cơn gió, người lạc quan chờ đợi nó đổi chiều, người thực tế điều chỉnh lại cánh buồm
Một người chưa từng biết thế nào là hạnh phúc, coi thường hạnh phúc...
Ngày tôi thông báo nghỉ việc, đồng nghiệp gặng hỏi lý do. Khi biết tôi về quê chăm sóc mẹ bị tai biến, ai nấy đều thương.