PNO - Con sẽ kể cho con của con nghe, rằng có trải qua rồi mới biết, rằng thực ra thiếu thốn, khó khăn một chút cũng không có gì là quá đáng sợ.
Tuần này có cột mốc quan trọng: anh Bi đã xuống bếp tự nấu ăn, tuyên bố không ăn mì gói nữa. Nhìn cậu con trai học lớp Bảy đang nhổ giò, hai bàn tay có những ngón dài nghều vụng về lột vỏ tôm, cầm đũa đảo tôm trong nồi, nêm mắm muối, mẹ Bi mấy lần muốn nhào vô làm thay, rồi lại cố ghìm mình lại.
Thay đổi mang tính “cách mạng” chứ đâu phải đơn giản. Trước đây, cậu chỉ muốn đồ ăn nhanh, lý sự rằng giãn cách nên đặt đồ ăn qua mạng. Bây giờ cậu đưa ra giả thiết rằng một ngày nào đó, những quán xá và thế giới vô vàn món ăn trên mạng biết đâu cũng biến mất.
Mẹ Bi để Bi tự tung tự tác với bếp, muốn ăn gì nấu đó. Ngày đầu tiên Bi chiên được một dĩa cơm, mẹ thấy đũa, chảo, chén, muỗng, dao thớt đầy ắp trong bồn rửa chén, nhưng rất may là không có đổ máu và cháy khét gì.
Ngày hôm sau Bi gọt được một trái dưa lưới, miếng dưa to nhỏ không đều nhiều miếng hình thù kỳ dị, mời cả nhà ăn dưa Bi cười có vẻ hơi quê, nói cả nhà bỏ qua hình dáng của dưa, rồi cậu nói thêm: “Do con không biết gọt trái dưa nên cực vậy!”.
![]() |
Ảnh mang tính minh họa - SHUTTERSTOCK |
Mẹ Bi chia sẻ trong nhóm: “Không thể tưởng tượng nổi có lúc nào đó, có thứ gì đó có thể giữ chân những cô cậu này trong nhà hơn hai tháng trời. Vậy mà chúng đã ở trong nhà chừng đó thời gian”. Cơn cuồng chân cuồng cẳng những ngày đầu giãn cách cũng qua đi.
Những ngày đầu tiên con ngủ vùi, đôi khi quá trưa mới dậy, đôi khi không buồn tắm giường ngủ bốc mùi, nhưng rồi sau đó mọi chuyện dần thay đổi. Con đã chấp nhận thực tế này, tự mình dọn dẹp, tự lên lịch làm những việc cần thiết cho mình trong ngày.
Với nhà Bi, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Mẹ Bi thì thào kể cho ba Bi nghe rằng cửa phòng Bi mở suốt mấy ngày hôm nay, trước đây ba mẹ có yêu cầu hay thậm chí ra lệnh cậu mới miễn cưỡng mở hé cửa. Sáng nay mẹ Bi bước vào phòng, con đang nằm mở mắt nhìn trần nhà thấy mẹ đã mỉm cười thoải mái.
Đôi mắt ấy thật hiếm hoi, đẹp và đen thẫm, trước nay mẹ hay thấy nó gắn chặt vào các loại màn hình, từ điện thoại đến máy tính rồi ti vi. Nay đôi mắt ấy trong trẻo, không có ánh phản chiếu của màn hình nào, mẹ thấy trong đôi mắt ấy có một tâm hồn không che giấu, không phòng thủ. Thật lạ, thật đẹp.
Rồi con sẽ kể cho con của con nghe về những ngày tháng này, phải không con? Mẹ hình dung thế hệ Y hay Z sẽ không còn thờ ơ hay nhăn nhó khi người lớn kể những câu chuyện về tuổi thơ thiếu thốn của mình, không khó chịu khi ba mẹ, ông bà “ôn nghèo kể khổ”.
Thế hệ của con đang phải đối đầu với những khó khăn đáng kể, phải tự hạn chế mình. Con sẽ kể cho con của con nghe rằng đi chợ phải có phiếu, phải xếp hàng, chỉ mua những đồ thiết yếu.
Con sẽ kể chuyện con đổ giá đậu xanh, sau mấy ngày thu hoạch được hơn hai chục cọng giá bỏ lọt thỏm trong đĩa. Con sẽ kể cho con của con nghe về quãng thời gian ở nhà tuyệt đối, về Sài Gòn không có ai ra đường sau sáu giờ chiều.
Và điều quan trọng nhất mẹ tin rằng con sẽ kể cho con của con nghe: con đã quen được, đã vượt qua được, đã chấp nhận tự khép mình vào kỷ luật vì lợi ích của mình và lợi ích của cộng đồng. Sống vì người khác chưa bao giờ là điều dễ dàng.
Trong những ngày này, chuyện sống vì người khác đang diễn ra hằng ngày trước mắt con, không chỉ còn là chuyện trong sách vở, không còn là bài học lý thuyết kinh điển xa vời nào đó.
Muốn xuống phố, muốn gặp gỡ tụ hội với bạn bè, muốn vòng tay ôm một ai đó, lúc này con phải ở yên trong nhà trước đã, phải ý thức để đảm bảo mình không trở thành gánh nặng cho gia đình mình, cho khu phố mình, cho các y bác sĩ ở bệnh viện.
Con sẽ hiểu ra những lợi ích của mỗi cá nhân chỉ được đảm bảo trên nền tảng lợi ích của cộng đồng.
Bên trong những cánh cổng đóng kín, những khu phố lặng yên thời giãn cách, hàng triệu đứa trẻ vẫn đang lớn lên mỗi ngày. Nuôi con những tháng ngày dịch bệnh ập đến, cha mẹ nào cũng nhận thấy bao nhiêu khó khăn.
Mẹ Bi cứ hình dung mười năm, mười lăm năm nữa, khi những đứa trẻ ấy lớn lên, lập gia đình, có con… chúng sẽ có rất nhiều câu chuyện để kể cho thế hệ tiếp theo.
Con sẽ kể cho con của con nghe, rằng có trải qua rồi mới biết, rằng thực ra thiếu thốn, khó khăn một chút cũng không có gì là quá đáng sợ. Rồi mình sẽ quen, sẽ vượt qua. Như những thế hệ ông bà đã quen, đã vượt qua.
Ký ức về những ngày giãn cách giữa Sài Gòn chắc chắn sẽ không thể nào quên. Mẹ ngắm những ngày trôi qua trong căn nhà của mình, khi cả nhà đang cùng nhau tạo ra những kỷ niệm, biết rằng những điều hôm nay sẽ in vào ký ức, thành của để dành cho tương lai của các con.
Hoàng Mai
Chia sẻ bài viết: |
Một ông chồng biết nấu ăn ở thời đại 4.0 thì có gì? Có khi sẽ có đến 2,8 triệu người theo dõi .
Khi nhận quà, đôi mắt các bạn vừa vui vừa e ngại, nụ cười mím trên môi, ôm chặt con gấu bông hay hào hứng chọn bút mới... khiến em xúc động.
Nhà vẫn luôn có ba đợi tôi trở về sau bão giông. Chỉ là tôi càng lớn, đường về nhà càng xa.
Càng nhiều khuôn mẫu được dựng lên, càng dễ thấy sự thật: không có chuẩn mực nào đủ sức bao trùm tất cả.
Công nghệ có thể biến đổi nhiều mặt của thế giới, nhưng trách nhiệm với bản thân, gia đình, cộng đồng vẫn là nền tảng cốt lõi của sự trưởng thành.
Tôi hiểu rằng bên cạnh việc được hưởng hào quang và danh tiếng của mẹ, việc chịu áp lực là điều hiển nhiên.
Thìa Vàng Đại Phúc nổi bật như một biểu tượng cho khởi đầu sung túc, no đủ, để con luôn mang theo phúc lành từ những ngày đầu tiên.
Làm sao để trẻ phát triển toàn diện, không sa ngã khi gia đình có điều kiện kinh tế. Đó là một "nghệ thuật" cần sự tinh tế, khéo léo.
Trên chiếc Wave 50, bao lần anh chở em vượt qua mọi deadline, cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm.
Một story đầy nước mắt không xóa được máu trên sân nhà. Việc khóc cho thấy sự lẫn lộn nguy hiểm giữa kịch bản mạng xã hội và đời sống thật.
Cha mẹ có thể tạo ra vạch đích thuận lợi, nhưng con đường tương lai tùy thuộc rất nhiều vào cách giáo dục của gia đình và bản lĩnh người trong cuộc.
Đừng cố “xây nhà” và phó mặc cho phụ nữ xây “tổ ấm”, đàn ông hiện đại phải biết kiến tạo tương lai.
Mạng xã hội xôn xao đoạn clip ghi lại cảnh một em học sinh được cho là bị mẹ đuổi ra khỏi nhà lúc 11 giờ đêm vì học chưa tốt.
Tôi vẫn nhớ hương vị của ếch kho mắm nêm, vẫn muốn được quay về căn nhà cũ mấy chục năm có má thong thả nấu những món ăn thời thơ ấu.
Cập nhật giá vàng, để ý hàng hiệu không phải do Liên ham giàu hay ganh tỵ mà có thể từ nỗi ám ảnh thiếu hụt tiền bạc từ bé.
Người phụ nữ ấy đã trở thành cầu nối, lan tỏa những mô hình kinh tế hiệu quả, góp phần nâng cao thu nhập cho người lao động.
Yêu thương con là tập cho con nhận biết, chấp nhận, có khả năng đối diện và bước qua những rủi ro khốn khó trong đời.
Tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ được nếm lại hương vị chiếc bánh gai, bánh mật thấm đẫm tình quê ấy nữa…