"Cứ tụ tập buôn dưa với chúng bạn để rồi so sánh này kia. Đang yên đang ổn mà cứ muốn thay đổi với làm mới", anh giận dữ xổ một tràng.
Chưa biết ất giáp, bà có thể mắng xơi xơi một người dưng, thì về làm dâu rồi, cô khó mà sống yên.
Bước vào hôn nhân với xúng xính váy cưới, thì khi ra toà, Hằng cũng bỏ ra gần 2 triệu đồng cho "chiếc áo ly hôn". Nghe thật kỳ lạ, khó tin.
Bàn tay còn có ngón ngắn ngón dài, con người khi thăng lúc trầm là chuyện bình thường của cuộc sống mà thôi.
Tình huống dở khóc dở cười xảy ra trong đám cưới ở Đắk Lắk, khi tình hình dịch COVID-19 căng thẳng...
Mới đầu Thu cũng muốn nhường nhịn, nhưng chị dâu ngày càng quá đáng nên cô quyết định "ăn miếng trả miếng".
Nhìn chồng tôi ngày càng phong độ, cư xử chừng mực, lại là bố của con tôi, tôi quên hẳn đi những đau khổ cũ.
Đùng một cái, Linh bị một cơn đột quỵ. Ai cũng ngạc nhiên, rằng tại sao Linh trẻ, đầy năng lượng như thế, mà lại đột quỵ?
Ông chồng mới rít lên: “Còn tình ý như vậy thì về với nhau đi!”, dù việc chào hỏi chị vợ và chồng cũ không có gì quá đáng.
Là định mệnh hay là thử thách, đều đúng, và vì COVID-19, khái niệm “tự do địa lý” đang gần như hão huyền.
Nội vẫn nói: “Bây giờ mà xảy ra chiến tranh thì khổ lắm”. Chẳng muốn con cháu của mình phải khổ vì chiến tranh nữa…
Cháu đề xuất được tự lái xe máy (50 phân khối) đi học để mẹ đỡ vất vả đón đưa, nhưng mẹ không đồng ý.
Không thể phủ nhận, cứ mỗi lần chồng thăm con riêng là chị Thu lại rối bời. Ai mà biết, họ sẽ làm gì khi tình hết, nhưng nghĩa vẫn còn.
Cô dâu rồi sẽ là “người nhà mình", biến ngày vui thành ngày mặc cảm nhất đời của ai đó, liệu có nên?
Phụ nữ khó chấp nhận ý nghĩ “mình đã già” khi họ từng trải qua thời xuân sắc rực rỡ.
Phụ nữ mà dễ dãi đùa cợt với người khác phái rất dễ bị ác cảm. Chưa kể, dây vào các anh có vợ, có ngày mang vạ chứ chẳng đùa!
Như mọi lần, chị mở vali ra giúp chồng xếp đồ. Xếp được hơn nửa, chị choáng váng mặt mày khi thấy một tờ giấy khám thai rành rành trước mặt.
"Không đi làm cơ quan thì ăn bám chồng, không đóng bảo hiểm xã hội thì về già ăn bám con", người bên nhà chồng thường nói về chị như thế.
Mong muốn cùng H. sống hạnh phúc dưới một mái nhà là thật, nhưng tôi lại hoài nghi hai chữ “hôn nhân”.
Trai tài gái sắc cứ cặp kè nhau có trời biết họ đi đâu! Mà thực ra nếu muốn, họ đâu cần nhiều, một bữa trưa cùng nhau ra ngoài là đủ!
Từ ngày chị lên chức, anh thất nghiệp, mọi chuyện bỗng xáo trộn. Chuyện bé tí, nhưng lời qua tiếng lại là xé to ra. Họ ly thân đã mấy tháng trời.
Cháu nghe nói nếu mình thân với sếp cũ thì sếp mới sẽ không ưa mình phải không chú? Giờ cháu phải làm sao để sếp mới vui, đừng có “đì” cháu.
Ban đầu mới về sống với chồng, tôi rất mừng khi thấy chồng mình… khác người.
Bây giờ cô chỉ muốn hét to lên cho cả thế giới biết đã cắt đứt hoàn toàn với anh ta.
Chị ấy chỉ là giả tạo thôi, ra vẻ ta đây cao cả để giữ chặt tình yêu của chồng tôi.