"Nếu không có sân chơi này, đời giảm đi 80% nguồn vui", một thành viên tuổi 69 của CLB bóng chuyền hơi đã nói như thế.
Chúng ta có một năm vất vả và cũng có cả một năm phía trước quá chừng hi vọng, nhiều dự định muốn làm.
Sống qua mùa dịch, được tự do, sum họp bên người thân và thích nghi với những biến cố... chẳng phải là thành công lớn nhất của chúng ta đó sao?
Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng đừng quên trong lồng ngực của con mèo đã ẩn giấu trái tim của con hổ.
Bây giờ, tìm một tấm thiệp khó vậy sao? Tìm được rồi cũng không biết gửi đi bằng cách nào.
Nghỉ hưu được xem như một phần thưởng sau những tháng năm vất vả phấn đấu. Tuy nhiên, quãng thời gian này có thể gây xáo trộn về tâm lý.
It ai biết rằng vừa mới đây thôi, mẹ tôi trải qua lần nghỉ hưu thứ hai vô cùng trắc trở!
Khi những bản tin dự báo đưa tin trời hết mưa cũng là lúc mạ tôi xách cuốc xới đám đất nhỏ ở góc vườn chuẩn bị trồng rau.
Hãy năng về quê, nếu không có quê, hãy thử đến bất cứ làng quê nào, ngắm thật lâu những khuôn mặt nửa quen nửa lạ.
Đừng ngại tuổi già, hãy cứ làm những gì bạn thích, kể cả việc bạn sẽ hái nhiều hoa hơn, ca hát nhiều hơn, cười nhiều hơn…
Với tâm lý tiết kiệm, nhiều người cố giữ lại những thứ không còn giá trị sử dụng và nhanh chóng hình thành những “bãi rác” trong chính ngôi nhà của mình.
Đàn ông, khi đã có hiếu với cha mẹ, thì họ chăm sóc trên cả chữ tuyệt vời.
Khi lòng chất chứa quá nhiều cảm xúc tiêu cực, anh không biết xoay trở và trút vào đâu. Xui xẻo thay, người thân cận kề phải gánh.
Chị biến đồng khô thành 1 đầm sen xanh mướt. Gieo yêu thương trong nhà chồng, chị cũng nhận lại thương yêu.
Nhận quyết định nghỉ hưu, không ít phụ nữ còn bận rộn hơn. Họ thường có mặt ở nhà… người khác để làm nhiều chuyện rất lạ.
Tôi thích được hít hà mùi trầm hương bay. Tôi thích nghe tiếng ông sột soạt lật sách, nghe tiếng ông bà rủ rỉ đủ thứ chuyện xưa.
Gặp chị bây giờ, không ai nhận ra chị đã từng là người đàn bà trầm cảm sau ly hôn.
Tôi đã gần 80, sức khỏe đã yếu, tôi xin nghỉ dạy. Bạn bè đùa bảo tôi “đi làm… lậu” lâu quá rồi, nhưng tôi vẫn viết khi các báo đặt bài.
Những bữa ăn đơn giản nhưng nhờ thân tâm bình an nên ai cũng thấy ngon và chị càng cảm thấy biết ơn cuộc đời.
Thực tế, buông bỏ cho phép chúng ta sang trang để đi đến một chương mới tươi sáng trong câu chuyện của mình.
“Tôi học, làm xuyên thời gian, không có ngày nghỉ. Tuy nhiên, tôi vẫn tranh thủ chơi với con, cùng nấu ăn, cùng chạy quanh bờ hồ, đọc truyện trước khi ngủ…"
Vợ tôi nói, giáo viên THPT được sống với thanh xuân vui vẻ của nhiều thế hệ học trò. Đấy là một vinh dự.
Làm mẹ nhiều vất vả. Làm cô giáo cũng lắm nhọc nhằn. Để mặc vừa một lúc hai chiếc áo, các cô giáo có quá nhiều áp lực!
Chẳng phải chờ đến ngày Quốc tế đàn ông 19/11 chúng tôi mới nhận ra: đàn ông đang ngày càng... yếu thế.
Được làm giáo viên là ước mơ của phần lớn những đứa trẻ. Tôi cũng từng có ước mơ ấy, nhưng đã không thể thực hiện được.