Đó chính là trái ngọt đầu tiên mang tên “nhà vườn”. Tôi đã biến giấc mơ tuổi trẻ thành hiện thực...
Hằng ngày, con cháu vẫn được ngắm cụ vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn qua camera hay về nhà được trêu cụ, ăn cơm cụ nấu...
Chị thấy con mình gập ghềnh giữa lối Đông - Tây. Không thoát ra khỏi cái bàn ăn, cuộc sống sẽ kém vui.
95 tuổi, bà là hình mẫu lý tưởng của bao cụ già trong xóm về sức khỏe, sự minh mẫn và tinh thần tự chủ.
Nhìn dưới góc độ nhân khẩu học, kinh tế và sự bền vững của quỹ hưu trí, việc nghỉ hưu sớm không được khuyến khích.
Họ tiết kiệm từng ngày để nghỉ hưu sớm. Thế nhưng, viễn cảnh của họ liệu có tươi sáng?
Nghỉ làm khi chưa có chế độ lương hưu nghĩa là bạn phải chốt được vấn đề “sống bằng gì, sống như thế nào?”…
Cứ sum vầy là sẽ có tết Trung thu. Vậy nên Trung thu truyền thống hay hiện đại không quan trọng bằng niềm vui bên nhau.
Tôi dạo bước giữa ngược xuôi giữa thị thành, bất giác lại nhớ thương hình bóng của những mùa Trung thu năm cũ, nơi quê nhà.
Đó cũng là lúc tôi nhận ra được giá trị của sự tự do - tự do làm điều mình muốn, tự do đi những nơi mình thích.
Sau gần 10 năm kết hôn, tôi quyết định tìm lại giấc mơ thời con gái, đó là leo núi, mong tìm lại cân bằng trong cuộc sống.
Nhìn lại quá khứ, tôi không thể không cảm kích và biết ơn gia đình, đặc biệt là cha.
Linh động cũng tốt vì giúp cho con người dễ thích nghi. Quan trọng hơn, hiểu và biết ý nhau mà sống là nhẹ nhàng nhất.
Bà Nghiên nay đã 102 tuổi. Bà vẫn nghiền bột cho trẻ em, lúc rảnh rỗi bà ngồi khâu quạt giấy. Quạt của bà đường chỉ đều tay, rất khéo.
Chỉ là mạng ảo thôi nhưng khiến cuộc sống trở thành nặng nề hơn và đôi lúc chuốc lấy thất bại một cách không đáng.
Mặc dù gánh định kiến "tay lái yếu", nhưng nhiều nghiên cứu lại chứng minh phái nữ lái xe hơi tốt hơn phái nam.
Bằng cái điện thoại “tầm tầm”, tôi đã ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời của SEA Games 31, để sau này khoe với con trai.
Nhìn hình tôi lại hình dung vẻ đẹp của bà, của mẹ - những người đàn bà đẹp nhất của đời tôi.
Ngày càng nhiều phụ nữ lái xe hơi và lái xe cũng là một công việc mưu sinh, một kỹ năng cần thiết, hữu ích trong cuộc sống.
Những bức ảnh với tôi là phương tiện để tôi trở về sống lại chân thực đúng khoảnh khắc ấy thêm nhiều lần nữa.
“Chúng ta cứ tưởng chúng ta làm cuộc hành trình nhưng sự thực thì hành trình làm chúng ta. Cứ tưởng mình lái xe nhưng kỳ thực chiếc xe đã “lái” ta”.
Sau 38 năm, mỗi khi lật giở từng album ảnh đã nhuốm màu thời gian, mẹ chồng tôi lại thấy tim mình rộn rã.
Khi bấm chụp bức ảnh này, tôi nghĩ nó chẳng có giá trị gì, vì tôi chỉ đang thử chiếc máy ảnh mới mua.
Trong tấm ảnh, má tôi nhìn ba với ánh mắt đong đầy thương yêu và cả sự lo lắng. Trước đó không lâu, má tôi rất vất vả và sợ ba tôi.
Tôi giữ mãi tấm hình tôi và các anh họ - tấm hình khi tôi còn bé và vẫn còn mang dị tật trên môi.