PNO - PN - Lúc mới quen nhau, anh nghèo quá nên năm lần bảy lượt chị nói bóng gió xa xôi về một kết quả tình yêu không trọn vẹn. Cũng khó trách chị, bởi là phụ nữ thì ai chẳng muốn lựa chọn những gì tốt đẹp nhất cho mình. Hơn nữa...
edf40wrjww2tblPage:Content
Chị sinh ra trong gia đình thuần nông, từ bé đã chật vật với cái nghèo, làm sao không sợ. Bố mẹ chị từng nhiều lần cãi vã nảy lửa chỉ vì gạo trong chum đã hết, tiền không có một đồng, tết nhất không lo nổi manh áo mới cho con. Đành rằng cuộc sống bây giờ không đến mức quá khó khăn như vậy, nhưng cũng đâu phải chỉ cần cơm no, áo ấm. Nhu cầu của con người ngày mỗi nhiều hơn nên chị không chắc thương anh trọn vẹn được cả đời.
Biết đâu vì thiếu thốn, vì thua kém bạn bè mà một ngày nào đó lại mang nhau ra chì chiết. Lúc ấy nghĩa cạn mà tình có khi cũng hết. Anh biết vậy nên tự nhủ phải cố gắng. Những lúc mỏi mệt muốn buông xuôi, anh lại nghĩ về chị để có thêm động lực mà tiếp tục. Chị là ước mơ, là tất thảy những điều quý giá nhất mà anh muốn vun vén từng ngày.
Anh chạy vạy vay mượn kiếm vốn làm ăn. Ban đầu tính góp vốn chung mở quán ăn nho nhỏ với bạn bè, cũng mong dù lời lãi ít, nhưng là bỏ sức để tích lũy kinh nghiệm làm ăn lâu dài. Chỉ tiếc thời buổi người khôn của khó, quán mở ra không bao lâu đã phải đóng cửa, đăng tin nhượng lại vớt vát chút tiền mặt bằng. Anh lạc quan nghĩ cách này không được thì xoay cách khác. Cứ tưởng chỉ cần cố gắng, chăm chỉ là có kết quả tốt đẹp, nào ngờ chút tiền vốn ít ỏi cũng bị người ta lừa mất. Anh chị lúc này đã gần ba mươi tuổi, cả hai nhà đều giục chuyện cưới xin.
Chị đôi lúc thở dài bảo “hay là anh đi tìm người khác mà thương”. Lấy chồng nghèo thì thà chị ở một mình, chứ cưới nhau về lại phải gánh vác lo thêm chuyện nhà chồng, cực vậy sao chịu nổi. Đẹp như chị thiếu gì người hơn anh dòm ngó, chỉ cần gật đầu là chị có chồng giàu, có cuộc sống nhàn hạ, xênh xang. Lúc buồn quá, anh cũng nghĩ hay là cứ buông tay để chị đi cho ấm đời chị. Mình níu giữ người ta mà không mang lại được những thứ người ta cần thì hóa ra mình ích kỷ.
Nhưng rồi anh lại nghĩ, nhỡ đâu chị lấy phải kẻ chỉ biết coi trọng vật chất mà không vẹn tình vẹn nghĩa thì lại khổ một đời. Anh thì thế nào cũng được, nhưng cứ nghĩ đến cảnh chị bị phụ bạc, sống buồn tủi là anh không cầm lòng được. Đến lúc đó, muốn dang tay ra thương lấy nhau cũng đâu có dễ. Thôi thì lúc còn được vì nhau mà sống, anh sẽ nỗ lực hết sức để ít ra không có lỗi với tình yêu mà chị gửi gắm.
Chắc có lẽ vì được trời thương nên sau đó chuyện làm ăn của anh có nhiều cơ hội. Anh xin chị cho anh thêm chút thời gian rồi sẽ tính chuyện cưới xin, nhưng chị chưa kịp gật đầu thì mang thai ngoài ý muốn. Đám cưới diễn ra trong sự mãn nguyện của hai bên gia đình, chỉ có chị mặc áo cô dâu mà thoáng nét buồn. Anh hiểu tâm tư nên càng thương chị nhiều hơn. Suốt ba năm chung sống, anh chưa bao giờ quên lời hứa mang đến một cuộc sống đủ đầy cho chị. Sáng nào thức dậy, nhìn vợ ngắm con, anh thấy bao nhiêu mệt mỏi tiêu tan. Chỉ mong ngày dài hơn để anh vừa có thời gian lo công chuyện, vừa được gần gũi chăm sóc vợ con. Bạn bè đều thấy chị nghèo mà vui, nghèo mà cái gì cũng có.
Nghèo ở đây là chưa có nhà lầu xe hơi, tiền tiêu vẫn còn phải tính trước sau, chứ cuộc sống chị nào đâu thiếu thốn. Hiếm người chồng nào chiều vợ con như anh. Sáng bận bịu mấy anh vẫn tự tay nấu đồ ăn sáng cho cả nhà. Chiều trước khi đi làm về, anh đều điện thoại hỏi chị thích ăn gì. Trăm công ngàn việc vẫn lụi hụi làm sữa chua cho chị ăn đẹp da. Anh còn vào bếp nấu những món chị thích. Mà không phải nấu nướng qua quýt như nhiều ông chồng khác, anh đã vào bếp là món nào cũng phải cầu kỳ, đẹp như hình minh họa trong sách dạy nấu ăn. Thiên hạ bảo chị có số hưởng.
Anh chẳng khác gì vàng mười, đàn ông như thế thời buổi này kiếm đâu có dễ. Hễ đi làm thì thôi, chứ cứ về đến nhà là quấn quýt vợ con, việc gì cũng tranh làm cho chị nghỉ ngơi. Nhà không thuê người giúp việc, nhiều hôm hàng xóm đi qua thấy anh vừa rửa bát vừa huýt sáo. Có hôm hàng xóm trêu “chiều vợ vừa thôi không lại có ngày phải đội vợ lên đầu”. Anh cười hề hà: “Vợ em trông vậy mà yếu lắm, cứ ốm suốt thôi. Thành ra đỡ đần được vợ chút nào yên tâm chút đó”. Thỉnh thoảng trong cơn bực bội, mấy bà vợ trong xóm thường than “nhìn chồng người ta mà thèm…”. Ấy là họ đang so sánh ông chồng suốt ngày nhậu nhẹt, say xỉn với anh.
Anh muốn chị nghỉ ngơi ở nhà chăm lo vun vén gia đình, bởi công việc của anh ngày càng bận, nhất là khi mở thêm chuỗi cửa hàng ăn nhanh trong thành phố. Có bao nhiêu vốn liếng dồn cả vào đó nên tâm trí cũng không thể lơ là. Đành rằng chuyện làm ăn của anh ngày càng thuận lợi, vấn đề kinh tế chị không phải lo, nhưng phải ở nhà chăm con suốt thời gian dài nên chị thấy tù túng muốn đi làm trở lại.
Tính chị trước giờ vẫn thích gì làm vậy, anh muốn cản cũng không được. Một phần cũng vì anh chiều vợ, thôi thì cứ để vợ đi gặp bạn bè đồng nghiệp cho khuây khỏa, bởi phụ nữ sau khi sinh tâm tính hay tiêu cực. Anh cũng lo chị ở nhà mãi biết đâu lại sinh tâm bệnh. Thôi thì miễn là chị vui, con nhỏ thì thuê người trông, ngày đôi lần anh đáo qua sắp xếp việc nhà.
Chị thì đúng kiểu “gái một con trông mòn con mắt”. Thêm tí son phấn lụa là, đi ra ngoài đường chẳng ai nghĩ là gái đã có chồng, dù đã ngoài ba mươi. Đi làm đúng là rảnh tay chân hơn chăm con mọn, vì công việc văn phòng không phải lúc nào cũng bận rộn. Sau giờ làm, chị vẫn có thời gian hò hẹn bạn bè. Ban đầu chỉ là gặp gỡ bạn cũ thời đại học kể chuyện con cái cho vui; thỉnh thoảng thì gặp đối tác của công ty bàn chuyện làm ăn, sổ sách.
Sau thì vui mãi thành quen, chị đâm ra có nhu cầu gặp gỡ và chia sẻ. Thậm chí với cả những người bạn mới quen trên facebook. Anh xoay như chong chóng, chẳng có thời gian quan tâm xem chị đi những đâu, làm những gì. Anh sống đơn giản, thấy hôm nào vợ về nhà cũng vui là anh mừng. Chị có về trễ, có nói dối do nhiều việc, do đi thăm người này sinh, người kia bệnh, anh cũng dễ dàng tin. Anh không hề nhận ra sự thay đổi mỗi ngày trong con người chị. Ít dành thời gian cho gia đình, đến cả con nhỏ nhiều khi chị cũng bỏ bê, ỷ lại người giúp việc.
Những cuộc hẹn không chỉ ngày càng nhiều mà thậm chí còn đi quá giới hạn lúc nào chính chị cũng không hay. Đến lúc tình sâu nghĩa nặng, chị mới giật mình nhận ra đang dối lừa chồng. Chị như con thiêu thân, như kẻ ăn phải bùa mê thuốc lú, cứ lao vào mối quan hệ bất chính mà không lường trước hậu quả, thậm chí còn mù quáng đến mức nghe người tình trẻ rủ rê chuyện trốn chồng bỏ con đi theo gã.
Một chiều trở về nhà, anh điếng người khi nhận được lá thư kèm tờ đơn xin ly hôn của chị. Không chỉ mất người mà tiền bạc cũng mất không ít. Trong thư, chị bảo do cần vốn làm ăn nên tự lấy đi, số tiền đó cứ coi như chia trước tài sản khi ra tòa. Ôm con thơ vào lòng, anh bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình.
Tất cả cứ như cơn ác mộng mà lay mãi vẫn không sao tỉnh lại. Số tiền chị lấy đi là công sức anh dành dụm suốt bấy lâu để thực hiện lời hứa xây cho chị một căn nhà thật đẹp. Có sân rộng, có vườn cây, có căn bếp đầy đủ tiện nghi, có riêng một phòng cho chị tập yoga mỗi sáng. Vì lời hứa với chị mà biết bao đêm vợ con đã say giấc, anh vẫn mải làm việc. Biết bao ngày mưa nắng nhọc nhằn anh thèm nghỉ hẳn một hôm ở nhà chơi với con, nhưng vẫn gồng lên với công việc. Suốt bao nhiêu năm qua anh vì ai? Vì cái gì mà phải vất vả mưu sinh? Anh đã để chị thiếu thốn gì đâu mà sao người anh hết mực yêu thương lại dối gian.
Tiền mất cũng đã mất, người đi thì đã đi rồi. Thiên hạ chê cười, gia đình hai bên đều chua xót. Ai cũng trách chị sướng quá hóa rồ, rồi nghĩ thương anh cái phận “cầm vàng mà lội qua sông…”. Đêm nằm ôm con, anh cay đắng, sao lúc nghèo khó không đánh mất nhau mà lúc đủ đầy lại tan đàn sẻ nghé. Anh thấy tiếc tấm chân tình mà anh đã vun vén, nâng niu. Tiếc đã từng vì tin vào tình yêu mà sông sâu mấy cũng dò dẫm lội…