PNO - Hãy giúp con, cũng là giúp mình, bằng cách cho con điểm tựa, để con lớn lên vững vàng và hạnh phúc.
| Chia sẻ bài viết: |
Phương Uyên 07-04-2022 09:55:31
Vợ chồng tôi đều làm kinh doanh và chúng tôi gần như không có thời gian cho con. Có thể vì vậy mà cháu ít lời kinh khủng. Có lần tôi tình cờ nghe cháu nói chuyện với bạn. Hình như bạn cháu có hỏi mẹ cháu có nói chuyện với mẹ được không. Cháu nói "Được. Câu 1, mẹ nói thì tao im. Câu 2, tao nói thì mẹ im. Nếu một trong hai người không im thì câu 3 sẽ thành câu cãi nhau". Tôi nghe và có phần sốc. Tôi không nghĩ tình hình lại tệ đến như vậy. Tôi phải cải thiện việc này như thế nào? Cảm ơn cô và bác sĩ. (Phương Uyên, Quận 5)
Hoài Thương 07-04-2022 09:50:54
Bác sĩ nói hay quá. Con em từ năm 14 tuổi là nó bắt đầu không chia sẻ gì với cha mẹ nữa, nhiều khi cũng muốn biết con có gặp vấn đề gì ở trường không, bạn bè có gì vui không... nhưng con không nói gì cả. Hỏi thì con nhắn nhó. Biết làm sao để con chia sẻ đây?
VÕ THỊ TÂN CHÂU 07-04-2022 09:50:44
Xin Bs Thạc tư vấn giúp "Ba mẹ sẽ nên làm gì để giúp con vượt qua khi bị bạn bè cười cợt về ngoại hình. Ví dụ như: Đồ cận thị, đồ da đen, đồ sứt môi, đồ mập, đồ oắt con..."
An Nhiên, quận 3 07-04-2022 09:21:38
Tôi hay tìm hiểu và cũng thường cố gắng nói chuyện với con. Nhưng thú thật là không ít lần tôi lại cho rằng mình thoải mái với con quá. Tôi nghĩ trẻ cần chút áp lực, thử thách, từ đó mới biết nỗ lực vượt khó. Nhưng áp lực bao nhiêu là đủ hay tạo áp lực thế nào thì tôi không biết.
Một đồng tiền thưởng có thể khiến trẻ cười vài phút. Nhưng một ánh nhìn tự hào, một lời “Ba mẹ tin con làm được” có thể theo trẻ đến suốt đời.
Bao nhiêu tuổi con cái cũng cần cha mẹ. Đừng để con phải đứng bên rìa cuộc sống của đấng sinh thành.
Mạng xã hội là nơi có “hiệu ứng con vịt”. Nhìn con vịt điềm tĩnh bơi trên mặt nước, ai biết bên dưới chân vịt đang phải đạp nước không ngừng.
Nếu “lắng” không đúng cách, cha mẹ chẳng “nghe” được gì khiến việc lắng nghe trở thành hình thức, phản tác dụng.
Máy chơi điện tử cầm tay là món đồ chơi gắn mác hàng hiệu, thời thượng hồi ấy...
Nhịp sống hiện đại trong một thế giới ngày càng phẳng khiến nhiều bậc cha mẹ nuôi kỳ vọng con mình giỏi tiếng Anh ngay từ khi còn rất nhỏ.
Thế hệ học trò “ca ba” năm nào đã ở tuổi 50. Mỗi lần nhớ lại những buổi học lưng chừng giữa 2 buổi sáng - chiều, lòng tôi vẫn xốn xang.
Pickleball không có lỗi, vấn đề nằm ở tâm thế và mục đích ra sân của người cầm vợt.
Sự gắn kết thật không đến từ những ly trà sữa, mà từ việc mỗi người cảm thấy an tâm khi được là chính mình.
Có những món ăn độc đáo mà dù chỉ được ăn một lần trong đời cũng khiến mình khắc cốt ghi tâm không thể nào quên.
Giấc mơ đến trên những tấm lưới thật đẹp. Mơ cho những chuyến ra khơi bội thu. Mơ những ngày rong chơi thỏa thích cứ kéo dài mãi.
Giữa những hối hả, cốm như người bạn thầm lặng nhắc tôi sống chậm lại để cảm nhận và lắng nghe sự dịu dàng của mùa thu.
Thế hệ ông bà dễ mang cảm giác họ là chân lý, nay lại bị con cái sửa lưng.
Vận dụng phù hợp các điều luật giúp mối quan hệ thêm thắt chặt, vợ chồng hiểu và tin yêu nhau hơn.
Những đứa con giàu có, thành công phải nhận lấy trách nhiệm giúp đỡ anh chị em và không còn được phép yếu đuối.
Có những người phụ nữ chọn cắt tóc vì họ muốn tự do. Mái tóc ngắn đôi khi là lời tuyên bố dịu dàng rằng họ đang sống cho chính mình.
Tiếng reo mừng của mẹ qua điện thoại khi nhận được quà khiến tôi sững lại. Đó là tiếng reo vui y hệt tôi thuở nhỏ mỗi lần được nhận kẹo bánh.
Làm sao để mỗi người lớn, trước khi tìm kiếm tình yêu mới, tự hỏi mình rằng hạnh phúc ấy có đủ bao dung để không làm tổn thương con?