PNO - Bà tôi nỗ lực sống cho đến ngày gió thổi, ngọn đèn lụi tắt trên chiếc giường, trong căn nhà gỗ mà bà đã sống trọn cả cuộc đời.
| Chia sẻ bài viết: |
Tuan 19-11-2025 21:52:22
Trước khi bà nội tôi mất, đã hỏi tôi rằng: con ơi có thuốc gì cho bà chết đi không. Tôi chỉ biết động viên bà. Những ngày sau đó bà nằm 1 chỗ. Bà tỉnh táo đến khi mất. Yêu thương bà rất nhiều, nhưng bất lực. Không biết phải làm sao.
Nguyễn lap 17-11-2025 17:39:24
Tôi nghĩ xã hội cũng nên cho con người có quyền ra đi trong êm ái. Nhiều người sống nhưng cũng chẳng bằng chết với nhiều nỗi đau dày vò. Có thể đó là nhân văn?
Bình Lương 17-11-2025 15:55:34
Linh Nguyễn đã nói hộ rất nhiều người...thinks!
Hồng Hà 17-11-2025 14:52:18
Mình là người biết đến Phật Pháp nên mình muốn bình luận chuyện này liên quan đến cái nhìn, cái thấy, cái biết của Đức Phật. Sự thật chết không phải là hết mà chết gieo mình xuống dòng sông như cụ bà là rất khổ trong kiếp tái sinh tiếp theo. Thực tế mình thấy người già biết đến niệm Phật vãng sanh họ sống những năm tháng cuối đời rất an lạc, ý nghĩa. Sống không phải là chờ chết mà sống để niệm Phât. Như các đạo tràng tu tập rất vui. Niệm Phật người càng ngày càng hiền ra, người ít đau mỏi do tâm an thì khí hoà, khí hoà người khỏe. Lúc già, khi mất không cô đơn, mất trong tiếng niệm Phật còn cười chào mọi người. Trên Youtube giờ có đó sao để cụ chết khổ vậy ạ. Tội nghiệp quá.
Hà Hữu Tài 17-11-2025 12:24:44
Trường hợp này chỉ càng khiến tôi mong ước thông qua luật an tử sớm để tôi về già được ra đi thanh thản. Bỏ qua đau đơn bệnh tật.
Nguyễn Thị Bích Phương 17-11-2025 10:03:44
Chắc là bài viết của một người còn trẻ, chỉ những người già hoặc đang già đi mới hiểu được người già !
KhánhThu 17-11-2025 09:51:12
Cảm động, chân thành và hơn hết để lại cho độc giả bài học ý nghĩa và sau sắc. Cảm ơn tác giả!
Hữu Hiệp 17-11-2025 07:19:00
Ông già vợ của tôi ra đi năm 75 tuổi, lúc đó ông mang nhiều bệnh trong người như xuất huyết bao tử vì dạ dày của ông bị thủng nhiều lỗ mặc dù đã đi vá lại ở Bình Dân - Sài Gòn. Ông còn bị K tuyến tiền liệt, huyết áp cao. Sài Gòn về, ông nằm một chỗ trên giường, điều không may là ông tiêu tiểu không tự chủ. Bà già vợ của tôi chăm sóc ông hết lòng nhưng vẫn ngao ngán. Con cháu đông đen, vào thăm ông hằng ngày mà vẫn bất lực nhìn ông thoi thóp trên giường bệnh. Cứ mỗi lần ông ị bậy trên giường thì bà già vợ lại thay tả thay tấm drap, xịt dầu thơm, vài phút sau ông lại ị thêm lần nữa, ngày năm lần bảy lượt như vậy, tất cả đều ngao ngán, mong ông được ra đi cho thanh thản để khỏi làm phiền con cháu. Nói ra có vẻ thất đức nhưng lực bất tòng tâm, ai có ở trong hoàn cảnh mới biết.
Hien Tran 17-11-2025 01:29:59
Cảm ơn tác giả bài viết
Nguyễn kim anh 16-11-2025 21:17:35
Mình thì nghĩ sống như vậy họ khổ lắm, vì con cháu họ phải sống lay lắt, nên chúng ta những người sống hãy tôn trọng quyền được chọn cái chết của người già.
Thanh Mai 16-11-2025 17:07:21
Đồng ý và rất thích ý kiến của bạn
Tuấn - Lâm Đồng 16-11-2025 12:22:32
Tôi có đọc bài bài viết trước đó và thấy nếu luật pháp cho phép, khoa học hỗ trợ có thể cho phép những người bệnh nặng đau đớn được quyền lựa chọn ra đi thì thật tốt, đừng bắt họ vì để vừa lòng người khác mà chịu đau đớn đến lúc chết, nó khác gì tra tấn người thân mình.
Chính kiến 16-11-2025 11:50:16
Nghe sao sao. Có vẻ ko thật lòng ! Khối con cháu bây giờ chỉ mong các cụ đi nhanh cho rảnh nợ, chỉ cần để lại nhiều "của để dành", ko phải chăm sóc nhiều !!
Trương Thế Vinh 15-11-2025 22:20:27
Bài thật ý nghĩa!.
Chị chồng vô tư, ỷ lại, ngày nào cũng đưa con qua nhà mẹ ruột ăn uống khiến tôi trở thành osin phục vụ đại gia đình chồng.
Có những giai đoạn mệt mỏi, ta cứ cho phép bản thân dừng lại mà chẳng cần có kế hoạch gì phía trước.
Mẹ vẫn đang nằm đó mà anh em đã tính đến chuyện bán nhà để chia tài sản, không nghĩ gì đến hoàn cảnh của tôi.
Người ta nhận thấy con người cũng có một chiếc đồng hồ sinh học riêng cho việc trên giường.
Tôi đớn đau, dằn vặt và tự hiểu rằng đã đến lúc phải tháo chạy khỏi cuộc tình tội lỗi này. Thế nhưng phải chạy về đâu thì tôi không biết.
Ngày mới cưới, mỗi khi có dịp ở gần nhau, anh đều tìm cách gần gũi chị. Chị từng xem đó là thước đo tình yêu anh dành cho mình.
Trang thương chồng nhưng không biết phải làm sao. Tháng nào vợ cũ của anh cũng kiếm chuyện khiến tổ ấm cô vun vén không lúc nào được bình yên.
Không phải cứ hễ không thân thiết được với mẹ chồng là hôn nhân rơi vào bi kịch. Hôn nhân, suy cho cùng, là chuyện của 2 người: bạn và chồng bạn.
My nhận ra quan trọng không nằm ở 1 tỉ hay bao nhiêu, mà là bản thân My đã tìm thấy niềm vui ở công việc, cuộc sống.
Bình yên không nằm ở quá khứ, cũng chẳng ở nơi nào xa, mà ở chính khoảnh khắc mình còn đủ tĩnh để sống trọn một ngày bình thường.
Tờ đơn ly hôn cùng lá thư gửi mẹ chồng và chồng nhuốm đầy nước mắt được chị đặt lên bàn ăn...
Chị thì chờ còn anh thì mãi vô tâm. Hay có lẽ anh cũng đang chờ chị làm một điều gì đó?
Món quà của con trai tôi đến từ ông già Noel, còn món quà của tôi là khi được sếp tăng lương, chồng về sớm, đón con, vào bếp nấu ăn...
Điều đáng sợ hơn là sống bên nhau cả đời mà không còn dám nói thật về cảm xúc của mình mỗi khi chạm tới ví tiền.
Ông bà cãi nhau ở quê, đến nhà tôi chuyển sang giai đoạn chiến tranh lạnh.
Tôi cần chậm rãi đón nhận hành trình làm mẹ đơn thân đầy chông chênh phía trước.
Với áp lực nợ nần sau khi có em bé thứ hai, tôi học “yêu tiền” bằng cách giảm 50% chi phí mua sắm theo cảm xúc.
Ở tuổi 85, má tôi vẫn mang nặng nỗi oán giận ba vì sự kiểm soát tiền bạc khắc nghiệt suốt nửa thế kỷ, khiến vết thương lòng má chẳng thể lành.