Bữa đó trời quang. Sau cơn mưa đầu mùa, đất trời chừng cũng đã dịu dàng, không còn gay gắt đỏng đảnh.
Tiệm trà Gió Lùa nằm sát triền sông Quá Giang, bên cạnh hàng sưa cổ thụ mấy trăm năm tuổi.
Có lẽ sâu thẳm trong trái tim người mẹ, mẹ vẫn không thể tin rằng con trai mình đã hy sinh. Lòng mẹ vẫn khắc khoải.
Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, Nhiên vẫn thực hành bài tập để trở thành tỉ phú trong tương lai.
Mưa rỉ rả xuyên thấu những tán lá dày, mấy tiếng rồi chưa tạnh. Mưa quây người xúm xít ngồi sát nhau hơn để tránh những đợt nước tê cóng hất vô.
Căn nhà có vẻ vẫn không thay đổi. Giá sách vẫn đầy chật truyện tranh, chất giấy đã hơi ngả vàng. Một lớp bụi mờ phủ lên giá.
Phương băng qua mấy ngã tư đèn xanh đèn đỏ để về nhà.
Tuyết trở về với vết thương còn bầm tím ở chân. Khi ấy, mùa xuân đã qua từ lúc nào.
Sài Gòn, đêm đầu tiên. Từ ban công căn hộ, tôi nhìn xuống thành phố lấp lóa ánh đèn, vẳng xa những âm thanh ồn ào.
Con đường mòn rẽ xuống bến Âu Lâu được đánh dấu bằng cây còng cổ thụ đứng trơ trọi bên những thửa ruộng bỏ hoang mênh mông nước.
Hai thằng con trai đã đi gần nửa đời người, một đứa bỏ phố về quê, một đứa từ quê lên phố, giờ ngồi lại với nhau....
Tôi từng ở bên trong các tòa nhà thênh thang, những căn phòng náo nhiệt, bị mê hoặc bởi kết cấu tinh xảo.
Nhà nội đẫm mùi hương tết, từ khoảnh sân phơi lá dong để gói bánh chưng, đến những mâm củ kiệu, dưa cải mẹ làm.
Đời con người luôn có những khúc cua, ngã rẽ mà ngoặt một cái đổi luôn cả đời.
Những con chim bay tự do thì đâu cần tổ và con người không ổ thì ở đâu chẳng được.
Én ngồi chù hu trước ông Táo, chăm chú nhìn con Mướp đang cuộn mình trên đống tro kêu gừ gừ trong cổ.
Mỗi sáng Chủ nhật, từng hồi chuông giáo đường đổ dồn.
Khi An thuê lại cái cửa tiệm cũ nơi dốc chợ, phủi bụi, sửa sang, mấy người đàn bà xách giỏ đi chợ lắc đầu, trề môi.
Quán lúc này vắng khách. Một bàn cạnh lối đi có ba gã đàn ông đã say, mặt đỏ gay, đang tranh luận về một vụ án mạng.
“Ting…”. Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên lúc 6 giờ sáng Chủ nhật làm Phương giật mình choàng tỉnh.
Lần đầu đặt chân đến Hội An, nhìn phố cổ nhà xưa, anh thoáng nghẹn lòng.
Từng có những kẻ đến đây xin thuê phòng mà cũng vì giờ giấc làm việc khác biệt nên bà chủ nhất định lắc đầu.
Chiêm thơ thẩn nhìn xuống thung lũng Nà Nua, nơi có con suối Mơ đêm ngày róc rách. Những cây trúc thẳng tắp đua nhau vươn thẳng lên trời.
Thoa nằm lặng thinh trên giường, nghe tiếng chồng trở mình mà lòng dạ ngổn ngang.