Anh chia tay vợ sau chục năm chung sống, lỗi tại anh không thể có con.
Tối đó, nàng ngồi viết nhật ký trong ánh đèn điện sáng choang, trong cảm giác hân hoan, mừng rỡ như đứa trẻ trước những đổi thay mang lại sự thú vị.
Cô gái nhỏ áp đầu vào vai tôi. Chúng tôi không nói thêm gì nữa. Dường như ai cũng chỉ muốn cảm nhận những bình yên và chút hơi ấm còn lại.
Dù “kể tội” bố mẹ nhưng lại như thể nó đang kể chuyện của ai đó bằng giọng trong trẻo, tâm thế bình tĩnh, thậm chí hài hước…
Chị Mừng, theo mô tả của bác chủ trọ, không lẫn vô đâu được bởi nét cười lúng liếng thường trực, áo bà ba nâu hơi cũ...
Tôi đi theo bà nội trên con đường làng giăng đầy sương sớm. Sương đọng trên cỏ, bám vào hai ống quần, ẩm ướt và lạnh lẽo.
Góp nhặt qua lời kể, tôi hình dung cha chồng là một người đàn ông chăm chỉ làm ăn, tốt bụng với mọi người, hết lòng chăm lo cho vợ con.
Thành phố nơi họ sống luôn hừng hực nhịp sống. Ở đây, mọi thứ quay cuồng đến chóng mặt, chỉ một người lơ đãng và chầm chậm sống...
Chừng này tuổi, bà quá rõ lòng tin mới là thứ quý nhất mà con người khao khát muốn có.
Bất chấp mọi đổi thay, cây khế vẫn đứng đó, lẻ loi mà vững chãi.
Cỏ moan có lá thon dẹp màu xanh nhạt, cạnh lá có những cái răng cưa be bé có thể làm chảy máu nếu cứa vào da.
Rồi niềm vui đến trước dự tính. Cẩm mang thai cách đây ba năm, cũng sau nhiều trù trừ. Bình hào hứng bật “bài ca”… mình đi chơi đi.
Cô đẩy nhẹ chiếc vali trên mặt sàn bóng loáng. Chiếc vali đó, gần một năm nay cô luôn để sẵn trong phòng...
Nơi này, nàng từng yêu thương biết bao nhiêu, ấm áp biết bao nhiêu, sao ra nông nỗi đó chỉ vì một con người?
Năm đó, một trong những lý do khiến ông ra đi là vì mối tình tuyệt vọng, bế tắc với một người, nếm đủ cả thương yêu, thù hận…
Tôi có thay đổi như anh Hai không? Tôi có trở thành một cô gái phủ đầy hàng hiệu và né tránh xuất thân nhà quê của mình?
Nhiều lúc tôi muốn hỏi thẳng: “Anh không thương em hả? Anh có người khác rồi à?”…
Anh trở về dưới cái gió hun hút. Không có mưa mà sao mắt kính anh cứ nhòe đi. Mùa đông năm nay hình như đến sớm…
Mặc gia đình khuyên, mặc Hải quỳ xuống thề thốt, chị vẫn quyết dắt thằng Khôi đi.
Mẹ đã coi như cha không tồn tại trong đời mẹ lâu rồi, khi lần thứ hai cha vẫn không hối hận mà bỏ mặc mẹ con tôi...
Hạnh phúc của gia đình tôi đơn giản lắm cô à! Nó thơm mùi ngũ vị hương với chén muối tiêu chanh, vậy thôi, tôi không dám mộng xa hơn.
Đôi lúc, Ngân tự hỏi phải chăng chính mình đã sai khi sống hết lòng vì tình yêu và đặt trọn niềm tin vào chồng?
Nàng không có vẻ ngoài cá tính, mạnh mẽ như những cô nàng chơi guitar người ta thường thấy.