Mùa này buổi chiều ưa có gió. Những trận gió trút nỗi giận hờn thốc tháo ra triền sông.
Ánh nắng chao nghiêng rót hoàng hôn xuống căn nhà mái tôn lúp xúp, Xí thung thăng cắp rổ ra vườn lượm trứng vịt xiêm vô đổ chả.
Quen nhau hơn ba tháng, Sơn mới hỏi Thư có anh em gì không. Thư khựng lại mất mấy giây, định trả lời không nhưng rồi im lặng.
Lời nói qua điện thoại không thay thế được vòng tay ôm, không thay thế được những cái hôn, không thay thế được những món ăn mẹ nấu...
Trên hành trình cuộc đời, ai cũng đến giai đoạn có một người lại gần nắm chặt lấy tay mình, rồi cả hai cùng tiến về phía trước.
Chat-chai ngồi trầm ngâm bên dòng thác. Gương mặt thanh tú, mũi cao, mắt tròn.
Ở đời này, mấy ai được như cô: bị đứa em trời đánh đề đóm rượu chè lừa bán sạch sẽ đất đai mà vẫn dạy cháu gái phải biết thứ tha...
Tôi rất thích cây bằng lăng trước nhà mình. Từ cuối tháng Hai, tôi đã đợi nó nở bung những chùm hoa tím. Thế nhưng, năm nay lại khác.
Cả Viễn và tôi đều thích sau này sẽ về sống ở một ngôi nhà gỗ, trên triền đồi nào đó của phố núi.
Chị đã một lần đò thì ông cũng một lần đổ vỡ. Người ta cười nhạo thì đã sao? Làm lại thì đã sao?
Dãy Triền Rang tháng Bảy chẳng khác gì mồi rơm khô chỉ chực chờ một tia lửa là bùng lên dữ dội.
Mùa mưa năm đó, mái nhà Hường bị giật tung khỏi vách.
Năm nay Tồ sáu tuổi, tên đi học là An nhưng hay bị gọi là Nô-bi-tồ vì so với Nô-bi-ta trong truyện tranh Doraemon thì hắn ngang ngửa.
18 tuổi, tôi không dám tin vào cuộc đời bởi nỗi hoài nghi quá lớn.
Tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, đầu vẫn còn đau. Trước mắt tôi là màu trắng toát của bốn bức tường bệnh viện.
Mẹ tôi là người giúp việc. Sau một cơn say của cha, mẹ có bầu.
Cuộc hôn nhân của mình ấm êm nhưng có hạnh phúc hay không thì Quỳnh không biết. Tính cách Quỳnh trái ngược với chồng.
Giữa cuộc tìm mịt mù là một dấu hiệu khác. Đôi bàn tay gần cả đời thanh thoát chớp mắt cái lóng ngóng không ủi nổi mớ lá nón nhăn nhúm.
Năm ấy, Miên chính thức đặt chân vào làng giải trí bằng giải phụ trong một cuộc thi người mẫu tiếng tăm.
Thi thoảng Trinh ngưng tay bó rau, quệt mồ hôi, ngồi bên hè ngó ra sân trước, thấy chồng ngồi chỏng chơ bên chén rượu.
Nắng sớm chưa tỉnh ngủ sau vạt cỏ lau, sương mai còn đậu trên cụm lục bình liu riu dọc bờ nước đục, chị Hai từ chợ đã về.
Vừa lấy cái kéo cắt đôi tấm hình cưới trong album ảnh, mẹ vừa khóc.