PNO - Hai vợ chồng với một đứa con hiện vẫn đang ở nhà thuê. Tụi em cũng nghĩ đủ cách kiếm thêm, dành dụm, nhưng chẳng ăn thua.
Chia sẻ bài viết: |
langvietcuong 31-03-2020 13:40:58
vợ chồng bạn mới có 29 với 32 mà chưa gì đã tính lười, không lo chịu làm ăn đã ngoài 50 đâu mà bảo không lo được nhà cửa. ở đời bao cảnh anh em vợ chồng chém giết vì nhà cửa. bạn nghĩ ăn không được cái nhà chắc, để có nó họ cũng phải chắt chiu cả đời mới mua được, bạn về đó khéo làm osin cho bà và làm osin cho cả ông có ngày đó. lo tu trí làm ăn đi
vô tư 31-03-2020 05:50:28
Họ cần ô sin chăm sóc người vợ bị liệt nửa người, kg công càng tốt. Để ý xem, có khi 2 ông bà đều chết thì con ruột ở nước ngoài về đòi căn nhà với giấy tờ, di chúc hợp pháp.
Thanh 30-03-2020 22:59:00
Bạn ơi chăm sóc người tai biến rất vất vả. Phải có tình thương mới chăm lo hết lòng. Liệu bạn có yêu thương người bác như yêu thương cha mẹ để chăm sóc mà ko thấy mệt mỏi bực dọc ko?
Cuộc sống vốn ngắn ngủi, lại vô thường. Sao ta không vượt qua nỗi sợ cố hữu?
Bà nội tôi có một kiểu chiều chồng rất lạ lùng. Bà sẵn sàng trả lời ông bất cứ câu hỏi nào với thái độ luôn vui vẻ, ôn hòa.
Lâu nay tôi luôn đứng ngoài những việc tủn mủn phiền phức. Việc bếp núc có người giúp việc, mẹ chồng; bí quá thì gọi cơm tiệm là xong.
Tôi luôn nhắc mình trân quý từng khoảnh khắc hiện tại, bởi có những người, những sự việc chẳng đợi ta thêm bất cứ phút giây nào.
Nếu không lựa chọn bất cứ một điều gì, chị sẽ mãi mắc kẹt trong vòng tròn luẩn quẩn của sự cô đơn.
Nếu bạn mất việc ở tuổi trung niên, hãy cho phép mình buồn, nhưng đừng để nỗi buồn kéo dài quá lâu đến mức quên rằng mình vẫn còn giá trị.
Sự kết nối giữa người với người đôi khi giống như mình nằm trong căn hộ, hình dung vài mét kế bên cũng có sự hiện diện của con người.
Trong sâu thẳm lòng mình, Mi vẫn thầm cảm ơn mẹ chồng đã bắc một chiếc cầu giúp cô được hòa nhập và đón nhận trong gia đình.
Yêu thôi dường như chưa đủ. Trong cuộc yêu thương ấy, con người luôn phải học để có thể yêu sâu sắc hơn, phù hợp hơn trong từng giai đoạn.
Tôi tự hào về cái cách cha tôi "đánh vần" cuộc đời bằng 1 thứ ngôn ngữ đặc biệt: sự tử tế và tình yêu thương có phần… thô ráp.
Cái giá của nỗi chênh vênh dễ thấy nhất là nạn “không thể tự đứng trên đôi chân mình”.
Tôi - 1 cô gái tuổi đôi mươi - đang dấn thân vào "đường đua" yêu xa. Nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng đây là một thử thách không hề nhỏ.
Một lần tôi đi cắt tóc tém cho gọn gàng, cô chủ tiệm “phán”: “Đừng làm đàn ông nữa, chồng bỏ đấy!”
"Mình không muốn làm nữa. Nhưng con cái còn đi học, chưa kể còn phải lo cho gia đình bên chồng, rồi bên cha mẹ..."
Ra riêng được nửa năm, Diệu rất bực vì Thắng - chồng cô - cứ hở ra là chạy về nhà mẹ.
Tuy rằng vẫn là tình yêu, vẫn là gia đình, nhưng mọi thứ có vẻ “nhiệm vụ” hơn, trầm lắng hơn, ít kết nối cảm xúc hơn.
Cả nhà tôi đều ớn những cơn cằn nhằn bất tận của mẹ. Nhưng tất cả đã thay đổi khi bà nội tôi tung chiêu một cách ngoạn mục.
Đổi một ngày mai chưa đến ấy bằng sự hà khắc ở hiện tại, hà khắc với bản thân với chồng con, liệu có đáng?