Trước kia, chúng tôi yêu khoảng 4 lần/ tuần. Thuở ấy mới cưới, chưa con cái, mọi thứ mặn nồng. Còn bây giờ...
Mùa nghỉ dịch trở thành cơ hội cho Khanh sửa chữa sai lầm.
Màn nóng bỏng tay của bà còn có thể đẩy các đức lang quân quen nếp nhà sóng yên gió lặng vào cảnh lúng túng.
Đôi khi nghĩ rằng mình đã đánh mất cảm giác rung động trước những chuyển biến của cuộc đời, tình người.
Có lẽ, những hình ảnh từ rừng, từ núi của bạn bè là vitamin nhẹ nhàng, thư thái nhất mà tôi có được trong suốt thời gian COVID-19 hoành hành.
Vợ chồng tôi có 2 tuần "mặt đối mặt". Bỗng dưng, tôi như "tìm được" người chồng mới, dù đã "đầu gối tay ấp" suốt hơn 10 năm nay.
Anh gần như “mắc kẹt” ở xứ chùa tháp khi không thể về Việt Nam thăm tôi, mà cũng không thể về Ai Cập.
Trong lúc mọi người ở nhà để thực hiện cách ly xã hội thì chồng tôi luôn tìm cớ để đi ra ngoài đường. Chuyện này khiến chúng tôi bất hoà...
Em liều theo hội bạn đi nâng ngực, vì mặc cảm, sợ chồng chán mình. Bây giờ làm xong, em hối hận lắm.
Cơn say nắng của một người đàn ông cùng sự toan tính đã khiến kịch bản cuộc đời của hai người đàn bà hoàn toàn thay đổi.
Mẹ em làm kế toán công ty, còn chú đó làm bảo vệ. Hai người không cân xứng về mọi mặt, em không thể chấp nhận người đàn ông ấy.
Ở tuổi 30 cô vẫn một mình. Họ hàng người thân mỗi lần gặp cô đều hối thúc chuyện chồng con.
Người người đang bị giảm giờ làm, giảm việc. Tiền kiếm được ngày càng khó khăn. Chị cạnh khóe anh làm gì cho vơi bớt yêu thương.
Chồng tôi làm việc ở Trung tâm Quản lý cửa khẩu Lao Bảo. Từ khi dịch bệnh COVID-19 bùng phát, chồng tôi vắng nhà biền biệt.
Tôi từng nghĩ, nếu một ngày biết chồng cất tiền riêng, tôi sẽ làm ầm ĩ, nhưng lần này, tôi cảm thấy quá may mắn vì "quỹ đen" của chồng.
Bây giờ, khi tôi đang bị giảm lương, thu nhập bấp bênh vì COVID-19, chồng tôi vẫn nằm ở nhà mơ làm “ông chủ” chứ không chịu đi kiếm việc.
Cứ tưởng chồng lớn hơn cả chục tuổi, hẳn Hạnh sẽ được chiều chuộng, nhưng chuyện đó không xảy ra.
Ví như cơn bệnh lúc này, đâu ai chắc chắn mình sẽ miễn nhiễm. Đâu biết lần nào là lần cuối cùng mình gặp mặt.
Về nhà, bệnh nhân số 152 chỉ mua thức ăn bằng tài khoản thẻ và chờ shipper đi xa mới dám lấy hàng.
Mẹ chồng tôi biết chuyện còn mắng tôi không biết giữ chồng, mới cưới có hơn 2 năm đã để chồng theo gái.
Chú Ti Vi ơi, có khi nào anh ấy đã gặp một “tiếng sét” khác? Vì sao anh ấy không liên lạc với cháu?
Lúc này hãy lo giữ cái mạng mình trước đã, sau này khi cơn dịch qua đi, lo gì chuyện không giữ được những mối quan hệ.
Mẹ chị dạo này đổi tính đến khó hiểu. Tiền bạc con cái đưa, mẹ chị dành dụm rồi mang cho người khác.
Người mang vạn thứ tròng vào đời mình thì có bảo vui đi cũng không biết cách vui thế nào.
Mùa Covid-19 giúp chúng ta nhận ra nhiều điều. Đứng trước sự sống và cái chết, tiền bạc không còn là nhất nữa.