Mua nhà Sài Gòn: Tôi mua nhà, rồi bán trong... hai nốt nhạc

24/09/2020 - 05:26

PNO - Đọc bài viết "Mua quá dễ, trả nợ mới khó" của anh Hoàng Lâm, tôi bỗng nhớ lại chuyện mua nhà của mình. Mà chuyện này, mỗi lần nghĩ tới, tôi không khỏi rùng mình.

Sau 5 năm lập nghiệp ở Sài Gòn, tôi lấy chồng. Vợ chồng tôi thuê một ngôi nhà nguyên căn nho nhỏ ở Q.Tân Bình - gần chỗ làm hai đứa. Đó là năm 2015, giá thuê khoảng 4 triệu đồng/tháng, chưa tính các dịch vụ đi kèm. Chúng tôi tính toán, sẽ ở trọ như vậy cho đến khi nào tích cóp đủ tiền mới tính chuyện mua nhà.

Thế nhưng, trong lúc về quê đón Tết 2016, chủ nhà bất ngờ nhắn tin nói ra Giêng sẽ lấy lại nhà, do đã có người cọc mua. Tôi bấy giờ bụng mang dạ chửa, ăn tết không yên.

Tết xong, chúng tôi trở lại Sài Gòn. Thai kỳ khiến sức khỏe của tôi kém, nội chuyện đi làm đã thấy nhọc nhằn nên chồng tôi phải vừa đi làm vừa cố gắng tìm nhà trọ.

Biết rằng mỗi lần chuyển trọ là một lần khó khăn, lại sắp đón thêm thành viên mới chào đời nên chúng tôi xác định sẽ tìm thuê một chỗ ở ngon lành, thuê được lâu dài. Suốt một tháng trời không tìm được nơi nào ưng ý, chúng tôi sống trong tâm trạng chán chường, còn chủ nhà vẫn ráo riết buộc chúng tôi dọn đi.

Mua nhà ở Sài Gòn không khó, khó nhất là sự an tâm trả nợ
Mua nhà ở Sài Gòn không khó, khó nhất là sự "an tâm trả nợ". Ảnh minh họa

Lúc đó, cô bạn thân làm môi giới bất động sản của tôi sang chơi. Biết tình cảnh chúng tôi, bạn thuyết phục mua nhà. Chồng tôi làm lương 20 triệu đồng/tháng, lương của tôi cũng xấp xỉ phân nửa thu nhập chồng. Lâu nay, trừ mọi chi phí, mỗi tháng chúng tôi dư khoảng 8-10 triệu đồng.

Bạn bảo, ở Sài Gòn này, trước sau cũng nên có một căn nhà. Vợ chồng tôi đã có khoản dư hơn 300 triệu đồng, chỉ cần mượn bạn bè, người thân được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, còn lại vay ngân hàng là mua được căn hộ ngon lành.

Thấy mọi tính toán cũng trong khả năng, vợ chồng tôi quyết liều một phen và chọn một căn hộ 60 mét vuông ở Q.Tân Phú, với giá 1,2 tỷ đồng.

Tiền mặt tiết kiệm có hơn 200 triệu, vay mượn thêm gia đình, bạn bè được gần 300 triệu đồng; chúng tôi vay thêm ngân hàng 650 triệu đồng, trả trong 15 năm. Nhà mua xong, vợ chồng tôi tự thấy cuộc sống không quá áp lực.

Mỗi tháng ngân hàng yêu cầu phải thanh toán tầm 8 triệu đồng, chúng tôi coi như đó là khoản lâu nay chúng tôi vẫn dôi dư hàng tháng. 4 triệu đồng dành để thuê nhà ngày trước, chúng tôi dùng nuôi con. Còn khoản nợ của người thân, bạn bè vốn không quá gấp; chúng tôi tính vào những khoản kiếm thêm bất thường, như nhận làm thêm bên ngoài.

Nhưng rồi cuộc sống một lần nữa đã không đúng với kế hoạch ban đầu. Sang năm thứ hai mua nhà, biến cố xảy ra, công ty chồng tôi gặp khó khăn, dự án không có, việc ít đi, đồng nghĩa thu nhập bị cắt giảm phân nửa. Con tôi còn nhỏ, lại thường xuyên khóc đêm, tôi thiếu ngủ trầm trọng. Làm việc tại một nhà xuất bản tư nhân, công việc của tôi liên tục không đạt yêu cầu, ảnh hưởng đến tiến độ chung. Công ty quyết định tinh giản người, tôi đứng đầu trong danh sách ấy.

Vơ chồng tôi đã tưởng sẽ nhanh chóng an cư lạc nghiệp. Ảnh minh họa
Vơ chồng tôi đã tưởng sẽ nhanh chóng an cư lạc nghiệp. Ảnh minh họa

Trong ba tháng sau đó, chúng tôi rơi vào khủng hoảng, tâm trạng rất nặng nề bởi không đủ tiền trả hàng tháng cho ngân hàng, mượn khắp bạn bè để đắp đổi, chắp vá do lo sợ “nợ xấu”. Chi tiêu trong nhà cắt giảm tận đáy, có hôm phải ăn mì gói ba bữa và xin gia đình hai bên "tiếp viện" thức ăn.

Quãng này, vợ chồng tôi thường xuyên gây gổ nhau, tâm trạng đứa nào cũng căng thẳng, hễ đụng đến tiền là tiếng nhỏ tiếng to.

Một hôm, chúng tôi ngồi tính chuyện ly hôn sau một trận gây gổ. May sao, lá đơn chưa kịp ký thì chúng tôi đã... ôm nhau khóc. Hai đứa động viên nhau rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp, sẽ tìm việc làm mới và rằng trong đời người, ai mà chẳng có lúc này khi kia, đối diện thăng trầm.

Chúng tôi tự hỏi, tại sao lại cố mua nhà để rơi vào tình cảnh khổ sở thế này. Sau đó, cả hai đi đến quyết định sẽ bán nhà, bán đúng giá gốc chứ không mong lời lãi, để thoát khỏi áp lực càng nhanh càng tốt. Chỉ chưa đầy một tuần, có người hỏi mua lại căn hộ của chúng tôi.

Nhà bán xong, vợ chồng tôi trả mọi khoản nợ, phần dư còn lại gửi vào ngân hàng và đi thuê một căn hộ để sống. Hai tháng sau ngày bán nhà, chồng tôi xin được công việc khác, mức lương 25 triệu đồng/tháng. Công ty cũ có lẽ “phất” trở lại, thuyết phục tôi về làm với mức lương cao hơn ngày xưa vài triệu đồng.

Bây giờ, số tiền tích cóp của vợ chồng tôi đã xấp xỉ 500 triệu đồng, cha mẹ hai bên hứa sẵn sàng cho mượn trở lại một khoản, nên nếu cần, chúng tôi vẫn có thể mua nhà với điều kiện phải vay ngân hàng thêm một khoản nhỏ. Nhưng hễ nhắc đến mua nhà là chúng tôi nhìn nhau cười, quyết định chỉ ở nhà thuê.

Sài Gòn bây giờ không thiếu căn hộ để thuê, chúng tôi cũng không còn nặng suy nghĩ cần phải sở hữu một căn nhà, phải an cư mới lạc nghiệp.

Trong cuộc sống có nhiều thay đổi rất khó lường, quyết định không mua nhà của chúng tôi một phần vì kinh hãi sự bất an thường trực trong nợ nần; phần lớn là tư tưởng càng ở Sài Gòn lâu năm, bỗng lại càng có ý muốn sau này sẽ về quê sinh sống.

Từ chuyện của mình, tôi tin rằng Sài Gòn luôn không thiếu nhà để mua, cũng không khó để mua được nhà. Nhưng mua trong tâm thế nào để không áp lực, không sợ hãi với tin nhắn “đòi nợ” của ngân hàng hoặc giả đặt trong sự ổn định/ bấp bênh của công việc, bất trắc của cuộc sống. Tôi nghĩ, ai muốn mua nhà đều nên cân nhắc kỹ.

Nguyên Thanh

(Tân Phú, TPHCM)

Ý KIẾN BẠN ĐỌC(2)
  • Rose-HCM 24-09-2020 11:59:41

    Mua nhà khi có đủ tiền và điều kiện, vay sẽ rất mệt mỏi.

  • Le 24-09-2020 08:51:16

    Tôi cũng không thích sống ở Sài Gòn, quá chật hẹp, bụi bặm, ô nhiễm. Ba mẹ của tôi và chồng đều sống ở Nha Trang, 1 thành phố biển thật đẹp và yên bình. Nhỏ nhắn nên muốn đi ăn, đi chơi đâu cũng chỉ trong vòng bán kính 3km. SG là nơi làm việc, sau này tôi cũng muốn về quê, ba mẹ tôi cho tôi 1/2 căn nhà, cũng chẳng cần mua thêm làm gì.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI