PNO - Lúc mới quen, cô rất nể phục anh vì tính chịu khó, siêng năng và tinh thần cầu tiến, ham học hỏi dù anh đã có một cơ ngơi đáng kể.
PN - Nhận được tin nhắn từ cô em đồng nghiệp cùng phòng với anh, chị ngồi lặng im suy nghĩ.
PN - Sáng nay, sân trường bỗng xuất hiện nhiều khuôn mặt mới, đó là giáo sinh của các trường đại học về thực tập. Nhìn nét trẻ trung, hồn nhiên của các thầy cô tương lai, tôi chạnh lòng chợt nhớ về những ngày cũ.
PN - Anh và chị chia tay vì không hòa hợp được với nhau. Chị bướng bỉnh, cố chấp bao nhiêu thì anh cương quyết, bảo thủ bấy nhiêu. Ly hôn, chị giành được quyền nuôi con. Tại tòa, nhận quyết định nuôi con, chị hả hê như một kẻ thắng cuộc. Lúc ra về, anh không nhìn chị, chỉ ôm con trai thầm thì gì đó. Thằng bé gật đầu hôn lên má anh rồi vẫy tay tạm biệt. Anh đã thua chị nhưng thật lòng, chị lại thấy không vui chút nào. Ly hôn chỉ là chiêu bài cuối cùng để chị buộc anh phải nhún nhường. Chị cho rằng, chỉ đến lúc anh quay lại quỵ lụy, cầu xin tái hợp thì chị mới thực sự là người chiến thắng.
PN - Giật mình nửa đêm vì một cơn ác mộng, quay qua nhìn chồng, thấy anh đang say ngủ. Rón rén ngồi dậy, em quay lại nhìn anh lần nữa, anh vẫn thở đều. Bất giác, lòng em chợt chùng xuống vì nhận ra tình cảm vợ chồng mình đã không tròn vẹn như xưa nữa rồi.
PN - Trong đời sống hôn nhân, người ta vốn quen với “công thức”: một người chồng mạnh mẽ để nâng đỡ, chia sẻ khó khăn với người vợ vốn chân yếu tay mềm. Khái niệm đàn ông “mạnh” bao gồm những vấn đề về sức khỏe, bản lĩnh, quyết đoán, là chỗ dựa cho phụ nữ về nhiều mặt. Tuy nhiên, không ít người chồng khoác lên mình vỏ bọc “bản lĩnh” bằng tính cách gia trưởng, ích kỷ. Và như thế, đã “mạnh” lại càng “mạnh” thêm.
PNO - Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.
PNCN - Tôi vừa trải qua một khoảnh khắc hạnh phúc bên chồng. Theo lẽ thường, tôi sẽ đi ngủ, nhưng hôm nay tôi lại muốn trở dậy và viết một cái gì đó. Nguyên cớ là vì khi nãy, tôi nói với chồng đại khái thế này: “Em nhớ hồi yêu nhau, có một lần chúng ta hạnh phúc theo cách rất đặc biệt và đến giờ vẫn chưa lặp lại. Anh còn nhớ không?”.
PNCN - Em chọn nụ cười, khi ta tình cờ gặp lại nhau trong tiệc cưới của người bạn cũ, sau 15 năm rời xa thời áo trắng và tạm biệt nhau mỗi người một hướng đời. Anh tếu táo gọi em bằng “nickname” dễ ghét mà anh đặt cho em ngày ấy, để che giấu sự mừng vui chợt ngập tràn trong ánh mắt. Em dằn dỗi đáp lại anh bằng cái nguýt dài, cố lờ đi cảm giác cay cay nơi đầu mũi trong giây phút tương phùng...
PNCN - Ngày trước, mấy lão bạn anh hay dọa: “Vợ mà hồi xuân là ông khổ đấy nhé!”. Nghe vậy, anh chỉ cho là tầm phào, bụng thầm nhủ: “Vợ hồi xuân tức là trẻ lại, vậy thì sướng chứ sao lại khổ?”. Không ngờ, đến khi vợ thực sự bước vào giai đoạn hồi xuân, chồng mới “biết đá, biết vàng”.
PN - Vợ tôi đảm đang nhưng rất ghen. Vừa rồi phát hiện bằng chứng tôi “ngoài luồng”, bà ấy tỏ ra lạnh lùng. Buồn bực, thỉnh thoảng tôi lại tìm đến “ở đậu” nhà cô kia. Tại sao vợ tôi làm vậy? Khác nào tự nộp chồng mình cho “địch”?
PNCN - Cô bạn thân thuở mười tám đôi mươi, xa nhau dễ đến cả phần tư thế kỷ mới gặp lại. Bạn thành đạt, trẻ trung hơn nhiều so với tuổi. Nhìn vẻ lạc quan yêu đời của bạn mà lòng thầm nghĩ, chắc cô nàng phải hạnh phúc, sung sướng lắm đây. Chắc là có cả một “cây tùng cây bách” to tướng để dựa vào!
PN - Một vùng đất với gần 1.900 nhân khẩu, 410 hộ gia đình nhưng trong hơn 20 năm không có một vụ ly hôn, dù đời sống vô cùng khó khăn: không điện, thiếu nước, chẳng có đường đi… Đó là vùng đồi Bằng Lăng, ấp 2, xã Xuân Tâm, Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai.
PN - Bàn tay dịu dàng bón từng muỗng cháo, đắp từng chiếc khăn ướt lên trán những khi con bệnh. Bàn tay bồng bế, quét dọn, lau chùi. Đôi bàn tay ấy rất ít khi được nghỉ ngơi, cứ lo toan, hay lam hay làm, vun vén cho hạnh phúc gia đình.
PN - Bữa cơm nào trên bàn cũng đầy thịt cá tôm cua, nhiều đến nỗi bất ngờ có vài ba người khách thì vẫn không sợ thiếu. Điều này có nghĩa là nếu không có khách thì thức ăn thừa cất vào tủ lạnh rồi sau đó thường là đổ đi vì… ăn chưa hết thì má lại đi chợ mua về ê hề và dọn ra mâm luôn là món mới.
PN - Gần 12g trưa, khi đã vắng khách, ông Đào Minh lụi cụi cất chiếc cà-mên đựng cơm đã cũ cùng một số dụng cụ sửa xe vào bọc ni lông để về phòng trọ.
PN - Gửi cô Hạnh Dung! Cháu bỏ nhà đi từ năm 14 tuổi, từng trải qua nhiều gian khổ, đau đớn và không ít lần bị lừa lọc.
PN - ● Thảo (34 tuổi, Đà Nẵng): Không ai biết được chữ “ngờ” nhưng chữ “ngờ” luôn đáng giá. Sau khi bị lừa tình lừa tiền, em phải… mừng vì sớm hiểu được người mà mình định gắn bó cả đời.
PNO - Tôi không thực sự đam mê việc nấu ăn. Tuy nhiên, gian bếp bé tí hin của tôi trong “căn hộ độc thân” vẫn có đủ vật dụng cho một hôm nào đó, tâm trạng mưa nắng bất chợt, tôi sẽ vào bếp và làm những món mình thích.
Lấy nhau hai năm, bà Trương Thị Thu, nhân viên của một cửa hàng bán dụng cụ xử lý nước, mới nhận ra ông xã bà có tật lười và sợ…đi làm.
PNO - Em thường tuyên bố một cách cao ngạo và hết sức cá tính giữa đám đông người: Em chờ một hoàng tử thật sự đến với mình. Rằng người đó phải đẹp trai, phải thông minh, phải tài năng và phải giàu có. Và em cười bằng đôi mắt đẹp, cái miệng đẹp, thân hình siêu đẹp của em. Em nghĩ rằng mình là một công chúa.
PN - Theo dõi, đe dọa, đốt nhà, đập phá đồ đạc, bôi nhọ nhân phẩm… bạn gái là những trò “bẩn” mà không ít kẻ cuồng yêu sử dụng nhưng nhiều nạn nhân không dám tố cáo. Mặt khác, các biện pháp ngăn chặn từ cơ quan chức năng với nhóm đối tượng này còn phụ thuộc vào công tác quản lý địa bàn nên khi án mạng xảy ra không thể nào ngăn chặn kịp.
PN - Đó là tên người ta thường gọi vợ tôi để phân biệt với những chị Hoa khác trong khu chợ này. Không ít người, sau khi gặp vợ tôi lần đầu, ngạc nhiên hỏi, ủa, chị bị thẹo chỗ nào, mà sao tui không thấy? Vợ tôi cười ngất, ghẹo, thì cứ từ từ mà kiếm, kiếm rồi sẽ thấy. Đến chừng gặp tôi, thấy một vết thẹo dài vắt từ trán qua mũi, xuống gò má, họ mới hết hồn, té ngửa: Trời, hèn chi. Mặt ổng cô hồn thiệt. Hồi nào giờ chắc gây nợ máu dữ lắm? Tôi cười khiêm tốn, dạ cũng thường thôi. Tất nhiên, phải mất đến nhiều năm sau ngày lãnh cái thẹo tôi mới đủ tự tin nói chơi như vậy.