PNO - Từ thưở mới yêu đến khi về làm vợ anh, chị vẫn đeo trên tay chiếc nhẫn màu tím. Chiếc nhẫn bằng đá thạch anh tím ngự trị ở ngón tay giữa của chị đã gần chục năm.
Bây giờ có phong trào các cô gái rèn luyện để mạnh mẽ tự tin. Nghề nào cũng đòi hai đức tính ấy cả. Nhất là với các nghề hot như PR, đi làm event, làm MC, mở hội nghị giao tiếp khách hàng, phải đẹp, sành sỏi, chuyên nghiệp.
PNO - Chị quay lưng cố giấu những giọt nước mắt chực rơi xuống. Đã lâu lắm rồi chị không khóc, cứ nghĩ mình đã vô cảm với con người ấy – chồng chị. Gọi là chồng, sống cùng một nhà nhưng anh chị đã “hồn ai nấy giữ”.
PN - “Suốt đời anh cũng chỉ là một đứa trẻ to xác, ham ăn nhậu, ham chơi bời!” - Không biết khi nói câu đó, Nguyệt có thấy lỡ lời không, nhưng Khang - chồng cô - thì đắng lòng. Anh không nói không rằng, lặng lẽ dắt xe ra khỏi nhà. Nguyệt còn với theo: “Anh đi đâu đó? Lại long nhong nữa chứ gì!”.
PN - Sau một hồi điện thoại cho các chị trong công ty, vợ buông máy, quay sang chồng hỉ hả: “Em điều tra được rồi, thì ra nhỏ Lan nghỉ số ngày đúng như em tính, lại có mấy lần đi trễ, vậy mà cũng được xếp loại A, cuộc họp cuối tuần, tụi em sẽ phanh phui việc này”. Chồng can vợ, vì nhớ tháng trước, vợ kể cô Lan đó con hay đau ốm, hoàn cảnh người ta khó khăn, mình phải thông cảm. Vợ nhất định không nghe, đòi sẽ đấu tranh cho công bằng. Cái tính hay so đo của vợ, không biết khi nào mới thay đổi.
PN - Nhà có hai chị em. Tôi đã vào đại học, trong khi em trai út chỉ tròn 10 tuổi.
PN - Chào cô Hạnh Dung! Anh ấy và cháu quen nhau ba năm, đã nhiều lần đi quá giới hạn.
PNO - Ngày mới ra trường tôi được phân công về dạy tại một trường cấp 1-2 ở một xã ven biển, xa nhà trăm cây số. Trường học nằm bên quốc lộ, trước mặt là biển, sau lưng là núi. Khi ấy, trường có năm giáo viên, chỉ mình tôi là nữ. Ba người ở thành phố về, hai người là dân bản địa, trong đó có anh.
Bạn có biết rằng, người phụ nữ bạn thực sự yêu sẽ có ít nhất 4 ảnh hưởng lên bạn, hầu hết đều tích cực, biến bạn thành người đàn ông tốt hơn!
PNO - Đọc bài “Sau cuộc phiêu lưu” của Mai Hoàng, tôi thấy bạn chỉ đáng thương hơn đáng trách. Còn tôi, một phụ nữ thành đạt từng có gia đình êm ấm, bỗng chốc tất cả tan vỡ như bong bóng xà phòng khi người tình nói thẳng vào mặt tôi: “Anh không thể bỏ rơi gia đình” sau khi tôi cầm quyết định ly hôn hí hửng đến khoe anh.
PN - Tôi và Ly mới quen nhau thời gian ngắn thì em lên đường du học. Chúng tôi giữ liên lạc thường xuyên. Tình cảm lớn dần theo năm tháng.
PN - Vợ lớn hơn tôi ba tuổi. Trước đây tôi hơi ngại mỗi khi có ai đề cập đến chuyện tuổi tác. Dù tôi đã nhiều lần trấn an nhưng vợ vẫn mang mặc cảm hơn tuổi chồng.
PN - Mẹ ở quê điện thoại vào, vợ bắt máy, oang oang: “Trời ơi, trùng hợp quá, con đang tính gọi cho mẹ nè!”. Bà nói sao lâu quá không liên lạc, nhớ sắp nhỏ nên đòi gặp, vợ đáp: “Ti đi học rồi, để lát về, con nói cháu gọi ngay cho bà”.
PN - Phụ nữ vốn yếu mềm nhưng đọc bài viết Người đàn ông yếu đuối của tác giả Đại Đồng (Báo Phụ Nữ ngày 22/3) tôi phát bực vì phái mạnh mà yếu đuối hơn cả phái yếu.
PN - Kính gửi chị Hạnh Dung! Chúng em cùng 27 tuổi. Khoảng nửa năm trước, anh được chuyển đến trường em đang dạy.
PNO - Vào làm việc ở phòng tôi được ba tháng thì em xin nghỉ. Chính xác hơn là em không thể tiếp tục sau thời gian thử việc. Em nói, công ty không đánh giá đúng năng lực của em nhưng tôi lại thấy khác.
PNCN - Đó là một ngày cuối năm lạnh lẽo và u ám. Lòng nó ngổn ngang, rối bời. Thương chị Hai, nó đã không hé răng nói nửa lời.
PNCN - Ai ngang qua nhà cũng trầm trồ trước giàn cây xanh um, rủ bóng mát rượi với những chùm hoa trắng, hồng ngan ngát. Một mình anh mua cây, lo đất cát ươm trồng, tỉ mẩn bắc giàn, sau một lần em bâng quơ nỗi nhớ về một màu hoa ngày còn bé thơ nơi quê nhà. Hỏi hoa tên gì, anh sẽ bảo “trang leo”, dù nó cũng có một cái tên khác nghe kiêu sa hơn “sử quân tử”. Anh nói, mình chỉ thích những gì mộc mạc, đơn giản, có hơi quê quê một chút cũng chẳng sao…
PNCN - Kính gửi chị Hạnh Dung! Chúng em sống chung với ba má chồng vì anh rất thương cha mẹ.
PNCN - Anh thường đi làm về lúc quá giờ cơm nên hôm đó thật bất ngờ khi về sớm, thấy em mặc con xem ti vi mà bỏ vào phòng ngủ “tám” điện thoại. Anh cũng không cố ý lục lọi chiếc xách tay mà em còn treo trên xe máy, dấu hiệu của việc em vừa đi đâu về rồi tiện đường đón con. Chỉ là anh muốn mượn em ít tiền lẻ mua thuốc hút. Thật bất ngờ đến choáng váng, trong giỏ xách của em, bên cạnh những món đồ linh tinh của phụ nữ, có một hộp “áo mưa”.
PNCN - Thế là từ hôm nay, ta phải chia tay với những đôi giày cao gót xinh đẹp. Lau chùi sạch sẽ, đóng gói cẩn thận, ta tiếc nuối tiễn biệt các cục cưng về với chủ mới. Đôi giày màu be ta mới chinh chiến vài lần giờ phải sang tên đổi chủ cho cô em gái. Cô em chồng cũng nhắm nhe đôi boot da cá tính ta mới dùng trong mùa đông năm nay. Ta tặc lưỡi: “Ừ, cô lấy đi”, nhưng lòng thì xót xa vô hạn. Còn đôi xăng đan đen - xanh ngọc ta rinh về nhân dịp lĩnh thưởng cuối năm cũng đành nhượng lại cho bà bạn thân.
PN - Ở làng tôi, chẳng ai còn mấy động lòng với chuyện chồng đánh vợ bởi nó diễn ra quá thường xuyên, ở quá nhiều gia đình. Nói chuyện chồng say rượu cũng y thế.
PN - ● Chị Ngọc Tuyết (Khánh Hòa): Bức thư dài mười trang giấy của chị là một sự chia sẻ, tâm sự hơn là một câu hỏi. Hạnh Dung cảm kích tấm lòng kiên trinh của chị, cả đời nén chặt, hy sinh để người yêu thực hiện tâm nguyện.
PN - Kể sao cho hết cái khổ của những buổi tối thành phố mưa gió ầm ầm, điện đóm tối om, đường sá ngập lênh láng, xe chết máy phải hì hục dắt bộ tìm mãi chẳng thấy một tiệm sửa xe nào.