Các cụ trong trang phục sặc sỡ được đẩy xe lăn ra hội trường, tất cả náo nức trông chờ thưởng thức câu vọng cổ ngọt ngào, sâu lắng.
Tôi xấu hổ với cậu trai vì chưa bao giờ tôi nghĩ tới việc tặng quà cảm ơn mẹ đã sinh ra mình vào ngày sinh nhật.
Sự tiện lợi và hiện đại dường như đã lấy đi một thú vui giản dị: đi mướn sách.
Có một đại gia đình quây quần, lập thành một xóm nhỏ yên bình. Giữa nhịp sống sôi động, họ hồn nhiên và bình tĩnh sống.
Mẹ hay ra khỏi nhà để những lời nói giận giữ không đâm vào lòng cha. Bà cũng đi dọc con đường làng để dịu đi những cảm xúc cuồn cuộn.
Ngoại năm nay đã 103 tuổi, vẫn còn cầm đinh, cầm búa tra cán cuốc, đóng từng nhát chính xác không trật phát nào.
Cầu dao đóng, đồng loạt cả sân bãi sẽ bừng sáng trong ánh sáng vàng của những chiếc bóng tròn dây tóc.
Lào xào trên mạng ảo đông đúc, tưởng là vui nhưng hóa ra, đời thực con người rất cô đơn.
Trước khi về nhà chồng, mẹ tôi dặn: “Khôn quá cũng khổ, ngu quá cũng khổ, khôn mà giả ngu mới là thượng sách”, giờ ngẫm ra tôi thấy cũng đúng.
10g tối là Bích "lùa" các con đi ngủ, sau đó cô đi uống bia với bạn bè tới 1-2g sáng mới về.
Cô gái mệt mỏi chia sẻ với tôi, cô ấy thà chia tay chồng chứ không thay đổi lối sống. Cô không muốn là một con bò cày bừa ngày đêm...
Cô ấy lái xe trị giá vài tỷ đồng, mặc trên người cả "cây hàng hiệu", thế mà lại suốt ngày đi "mượn" mì gói và quên đóng tiền điện.
Thực tình, tôi không thích chiếc điện thoại cho lắm. Thế nhưng gần đây tôi nhận ra, những buổi trưa ở nhà một mình, tôi đã ăn cơm cùng với nó.
Có lẽ người đàn bà nào cũng cần có quyền được… “xõa”, được vô tư quên đi mình đã là mẹ, là vợ...
Chúng ta còn khối thời gian để sống, còn má tôi, dì tôi chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa để được ngâm mình trong nước biển, để thử sức đôi chân…
Nhiều người làm vợ và quên luôn việc mình là phụ nữ. Họ khoác lên mình tấm áo làm vợ, thậm chí khoác lâu quá nó thành luôn da thịt.
Còn biết bao nhiêu phụ nữ quanh ta vẫn đang quay cuồng với câu nói đời có mấy chốc, phải biết yêu chiều bản thân...
Ngày nhỏ, má tôi hay dắt chị em tôi đi chợ cùng. Hồi đó, chúng tôi không học thêm, còn má thì làm việc theo ca nên thời gian rất thong thả.
“Mua láng giềng gần” là một nhu cầu thực tế để cuộc sống tốt đẹp hơn, dễ dàng hơn, an toàn hơn chứ không chỉ để giao lưu, quen biết cho vui.
Gen Z đã trở lại hẹn hò thong dong, chậm rãi, tìm hiểu kỹ càng, không vội nói về tình dục. Có đúng vậy không nhỉ?
Chuyến về thăm quê gói gọn trong vài ngày nhưng con trai tôi như lớn hẳn ra. Và trên hết, con biết yêu quê hương, biết yêu mùi bùn đất quê nhà!
Mẹ luôn vui, luôn nhìn đời thật rộng nên thời gian đã không chạm được vào.
Rất nhiều người đã “tự thưởng” cho mình một chuyến đi chơi thật xa dài ngày sau khi bước ra cuộc hôn nhân tệ hại.
Về đến nhà sau chuyến đi từ thiện 4 ngày, mẹ tôi thở ra khoan khoái: “Không có đi đâu mà thoải mái như về nhà mình”.
Những người đàn bà bình thường giống như một mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng. Họ luôn có cách để đưa mình trở về trạng thái tĩnh nhất.