Những cuốn sách, vở trong cặp của lũ trẻ con chúng tôi ngày ấy có mùi thơm của giấy báo.
Ở tuổi ngoài 90, bà nội tôi mới có cuốn sách đầu tiên. Với bà, đây là một “sự kiện trọng đại”.
Việc du lịch nhóm vừa là cơ hội vui chơi, kết nối các gia đình, vừa là cách tối ưu chi phí.
Phụ nữ ngày nay có nhiều câu "khẩu hiệu" về việc làm đẹp: Đẹp mọi lúc mọi nơi, mang bầu cũng đẹp, trên giường bệnh cũng đẹp, lúc chết cũng phải đẹp...
Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc bước qua vạch "finish”, cùng cả hội nằm sõng xoài trên bãi cỏ tận hưởng cảm giác chiến thắng chính mình.
Thời gian đã làm mờ đi vết sẹo năm xưa; nhưng đó luôn là điểm tôi nhìn ngắm đầu tiên khi cầm tấm ảnh.
U70 làm phượt thủ? Có liều không? Có chứ! Nhưng chúng tôi giảm sự cố bằng cách trang bị những "bảo bối" như sức bền, kỹ năng, lòng dũng cảm...
Em “hóng” rất nhanh và hào phóng chia sẻ với rất nhiều người. Có lẽ vì thế mà ở công ty đặt cho em cái biệt danh “thánh hóng”.
Mẹ không bao giờ nói thương con, yêu con hay vì con, nhưng bà yêu con theo cách hết sức nữ tính.
Thay vì có những bức ảnh lộng lẫy xiêm y, má tôi chỉ với bộ bà ba tay ngắn thôn quê, với những tủn mủn đời thường quanh năm bên xó bếp.
Giáo sư Trương Nguyện Thành chứng kiến người mẹ 105 tuổi ngồi trìu mến đấm lưng cho con trai 77 tuổi. Câu chuyện của ông thu hút rất nhiều người...
Hình ảnh khắng khít, đồng hành trên mọi bước đường giữa á hậu Trương Thị May và mẹ cô khiến mọi người cảm mến.
Phụ nữ ai cũng sợ mập, mẹ tôi cũng không ngoại lệ. Mẹ giữ mãi dáng dấp cao dong dỏng, thanh thoát khiến 4 đứa con gái phát thèm.
Tấm ảnh này tôi chụp cùng mẹ để lưu giữ kỷ niệm trong ngôi nhà cũ, nơi chứa nhiều kỷ vật của ba và tuổi thơ của 7 anh chị em tôi.
Có a, có b, tôi biết hai chữ đứng gần nhau là số ba, là ba roi, là ba bát cơm tôi phải ăn mỗi bữa... thêm dấu huyền là chữ bà.
Đến giờ, tôi cũng không hiểu sao mình không có nhiều ảnh chụp 2 cha con với nhau. Có lẽ, tôi “ỷ y” sau này sẽ có nhiều cơ hội.
Khi chụp hình xong, ai cũng hỏi tôi “có đau không”. Đám trẻ hồi đó cứ mặc nhiên chụp hình là... bị đau.
Tôi biết ơn các bạn đã giúp vợ chồng tôi nhận ra những điều đơn giản nhưng lại có sức mạnh lớn lao.
Thi đấu ở vị trí tiền vệ, Trang chạy liên tục nên được ví là “người không phổi”. Ít ai biết, Trang đã sống chung với 6 con vít cố định xương.
"Nước mắt và nỗi đau có thể sẽ vơi bớt một chút nếu chúng tôi vẫn chăm chút bản thân, vẫn thấy mình tươi tắn để có sức tiếp tục chiến đấu”.
Dù độc thân hay đã có gia đình, dù làm chủ hay làm thuê, dù đi làm hay nội trợ, chỉ cần có đam mê bạn sẽ tỏa sáng.
Đây là tấm ảnh quý giá nhất của gia đình tôi mà may sao, cô tôi ở tận phương trời xa lắc là đất Cao Miên, còn lưu giữ được.
Khi việc lung linh hơn trong mắt người khác thôi thúc ta điên cuồng tô vẽ mình thì đó là cách sống độc hại.
Cô con gái nhỏ trong lòng cha trò chuyện đủ điều. Tôi không hiểu họ nói những gì, nhưng khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận sự bình yên, hạnh phúc.
Ba mẹ tôi đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời. Họ đã từng có một tuổi trẻ huy hoàng khiến con cháu phải trầm trồ.