Lao động giúp ông vừa đỡ buồn nhớ bà vừa ra mồ hôi cho khỏe người.
Người già nên tự lo cho mình, tự làm hài lòng mình, không nên trông chờ con cái mà khiến chúng thêm vất vả.
Tôi biết ơn nụ cười của mẹ. Tôi tự hào vì luôn có tấm gương của mẹ để noi theo, dù hoàn cảnh thế nào cũng không gục ngã.
Người lớn tuổi muốn kết bạn mới, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, họ cho rằng mình không còn nói chuyện thu hút...
“Lớp học” khởi đầu ngày mới bằng việc kiểm tra sức khỏe học viên, kế đến là 30 phút thể dục… Cuối buổi chiều, các cụ sẽ trở về với gia đình.
Tôi đã giữ tấm ảnh ấy cùng lời dặn của Bộ trưởng Bộ Giáo dục Nguyễn Thị Bình suốt 40 năm qua.
Chị Ba năm nay 88 tuổi, được phong “chủ tịch hội cây cảnh”, bởi so độ yêu hoa và chịu chơi, “chị Ba số 2 chắc không ai số 1”.
Nhìn nụ cười của bố trong bức ảnh được chụp tại khu lán trại công trường hơn 20 năm về trước, tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi năm xưa.
Tôi không có được bức ảnh nào chụp chung với nội, nếu có, chắc chắn đó sẽ là bức ảnh quý giá nhất trong đời tôi.
Cho dù trưởng thành trong hoàn cảnh nào thì tuổi xuân của những cô thôn nữ "chính hiệu" như chị tôi vẫn phơi phới như những đóa hoa tươi thắm.
Dẫu chẳng có bạn trong bức ảnh này, nhưng mỗi lần nhìn, bạn lại hiện lên trong tâm thức tôi, rất rõ.
Mỗi khi có dịp gần người thân, tôi luôn tranh thủ chụp ảnh lưu lại. Và đây là hình dì dượng - cặp đôi tôi ngưỡng mộ từ nhỏ.
Các bạn đã ồ lên vì khuôn mặt và nụ cười của tôi rất giống người đàn ông xa lạ, dù chúng tôi mang 2 sắc tộc khác nhau.
Mẹ đã mãi đi xa, chỉ còn những bức ảnh ít ỏi quý giá ở lại. Bức ảnh đẹp nhất về mẹ là bức ảnh chị em tôi lưu giữ trong tim...
Bức ảnh đen trắng là bức ảnh đầu tiên tôi chụp nàng sau thời gian quen nhau, khi đó nàng 21 tuổi.
Có thể nói, quê hương - dòng tộc chính là tình yêu và lẽ sống của ba tôi.
Sau hơn 4 thập niên cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, hôn nhân của họ vẫn vững bền và càng hạnh phúc hơn với sự quây quần của con cháu.
Không giàu, cũng chẳng có địa vị, gia đình tôi muốn dành cho nhau thật nhiều thứ “tài sản” đặc biệt: thời gian và kỷ niệm
Nhìn tấm ảnh của tôi và bố năm tôi 8 tuổi chụp ở Đà Lạt, ai cũng gọi bố tôi là “soái ca”.
Lúc tôi được 6 tháng, bố bế tôi chụp ảnh bên gốc cây đinh lăng kia. Tình phụ tử thật gần gũi và ấm áp.
Trong ảnh, chị em tôi đứng trước căn nhà gỗ chính tay bố dựng, trước giàn mướp và cây đu đủ mẹ trồng. Chúng tôi mặc quần áo vô cùng đặc biệt.
Nhan sắc của mẹ, thanh xuân của mẹ đã vì chị em tôi, với gánh nặng mưu sinh và những lo âu bất tận mà hao mòn, phai nhạt.
Hôm ấy, tôi được chụp cùng cô tấm ảnh đầu tiên và duy nhất trong đời, trước hiên nhà cô.
Ngày chồng tôi nhận bằng tiến sĩ, cha tôi đã thu xếp công việc để ra chung vui.
Trước đây, chồng tôi, con tôi cũng không mặn mà lắm vụ chụp hình, thậm chí chồng tôi còn la “chụp gì chụp hoài”.