Tôi càng thương chị dâu hơn khi chung nỗi đồng cảm bước vào hôn nhân với nhiều mong ước, để rồi nhiều khi đơn độc vẫn hoàn đơn độc.
Phát hiện chồng ngoại tình khi mình đang nghỉ thai sản, chị Nguyễn Thị Trúc L. (34 tuổi, ở An Giang) vừa đau đớn, vừa bừng bừng lửa giận.
Có thể trắc nghiệm mức độ muốn tự tử của một người bằng 5 câu hỏi. Nếu tất cả đáp án đều là "có" thì tình trạng thực sự nguy hiểm.
Quả thật là diễm phúc cho gia đình nào còn có ông ngoại khỏe mạnh. Và ông ngoại nào cũng mong giúp đỡ con cái, phục vụ cháu ngoại.
Căn nhà ấy dù cũ kỹ, tuềnh toàng, nhỏ bé đến đâu cũng luôn đủ rộng rãi để ôm ấp, che chở và chờ đón những bước chân trở về…
Một ngôi nhà bán đi, bị chia năm xẻ bảy có thể là bi kịch của nhà này nhưng cũng có thể là chiếc phao giúp nhà khác qua cơn bĩ cực
Con đường trở về nhà vui nhất vào mùa thơm chín. Chắc chắn sẽ có thơm rơi vãi từ những chiếc xe tải. Lũ học trò chia nhau lượm mang về.
Người mẹ nào rồi cũng đến ngày như ngọn đèn đã cạn dầu, leo lét trước gió, chỉ chờ ngày chợt tắt. Người mẹ nào rồi cũng như chuối chín cây...
Chuyến đi gấp gáp, vậy mà về nhà mẹ tự hào kể mãi với mấy người hàng xóm. Tôi ngậm ngùi. Hóa ra bấy lâu nay mình vô tâm quá.
Tôi trì hoãn những việc cần làm cho người thân yêu và rồi không bao giờ còn cơ hội nữa.
Bàn tròn cà phê cuối tuần của chúng tôi toàn những bi hài kịch khi lên sàn chứng khoán. Vui có, buồn có, cười ra nước mắt cũng có.
Sống trong chung cư cũ trên đường Cống Quỳnh (Q.1, TP.HCM), nhà tôi không rộng rãi và tiện nghi, nhưng may mắn có được khoảng ban công xinh xắn.
Mẹ chồng tôi vô tình phát hiện chồng tôi có người thứ ba. Bà âm thầm cho người theo dõi, thu thập đủ chứng cứ rồi báo với tôi.
Từ ngày con gái về thành phố, suốt bảy năm trời chị ăn cơm một mình và chờ mong đến ngày lại được cùng ăn cơm với con.
Trên ban thờ nhà tôi, di ảnh ông bà bên cạnh di ảnh hai người bác liệt sĩ. Có những sự đoàn tụ đặc biệt như thế.
Chồng tôi bị cao huyết áp hai năm nay, bác sĩ khuyên nên giảm lượng muối trong chế độ ăn uống. Biết mình có bệnh mà anh không bỏ ăn mặn được.
29 năm làm vợ anh tôi là 28 năm chị khổ sở, khóc hết nước mắt, vậy mà đến nay chị vẫn không ly hôn được.
Góc chợ nhỏ miền quê như một phần ký ức ấu thơ của những ai lớn lên nơi miền sông nước.
Tôi may mắn chung sống bốn thế hệ trong gia đình mà người ta thường gọi là “tứ đại đồng đường”. Ngôi nhà nhỏ luôn đông vui, ấm áp.
Nổi tiếng là “phụ nữ lực điền”, nên gánh lúa của mẹ rất khủng, sức vóc đàn ông như ba còn cóng róng. Người yếu đương nhiên sẽ lè lưỡi, lắc đầu…
Đào cỏ không cần nhiều sức lực, nhưng lại rất cần tính kiên trì. Nó là một công việc đơn điệu, buồn chán.
Xây nhà trong ba tháng, đến hai tháng anh chị cãi nhau. Nhà xây xong khang trang, nhưng mỗi tối anh lẳng lặng ăn cơm rồi lên phòng con trai ngủ.
Tôi biết ơn thành phố đã chở che tôi qua bao giông gió tuổi trẻ. Phố yêu thương, phố hun đúc tôi, cho tôi thấy mình mạnh mẽ như thế nào.
Mẹ chồng chăm sóc tôi như với con ruột, bà luôn truyền cho tôi năng lượng tích cực, suy nghĩ lạc quan