Hình ảnh ba ghé vào phòng thăm giấc ngủ các con là hành trang yên ả theo tôi mỗi ngày, như vẻ đẹp diệu kỳ từ một tình yêu.
Con thích học mỹ thuật, “đề đạt nguyện vọng” mấy lần mà ba vẫn ép con phải học kiến trúc.
Có chiếc đũa thần nào hóa phép một Lê Minh Quốc lãng tử thành chồng ngoan, cha đảm? Anh thừa nhận mộc mạc: “Khi có con, người ta thay đổi nhiều lắm”.
Ra riêng tạo lập gia đình hạt nhân là mong mỏi của bao cặp vợ chồng. Tuy nhiên, quá trình chia tách này không phải luôn suôn sẻ.
Ngày mùa, những đống lúa lép to tướng người ta rê bỏ ngổn ngang; chịu khó rê lại rê đi đường nào cũng kiếm được ít lúa lừng.
"Những tình huống, va chạm, những chuyến đi luôn gây tò mò, thích thú. Đến nỗi, có hôm mặt trời lặn cũng chẳng muốn về nhà".
Hôm nay, ngay từ sáng sớm, nhiều phụ huynh đã ý tứ dặn nhau: "Đi nhẹ nói khẽ, vì sẽ có những tâm hồn rất mong manh dễ vỡ ngay lúc này…”.
Cứ đến tháng Sáu tôi lại nhớ ba da diết, bởi tháng không chỉ có ngày của Cha mà có cả ngày đặc biệt - ngày kỷ niệm nghề của tôi.
Nếu con bị “vô thế” như vậy thì phải làm sao? Và nếu thấy bạn mình rơi vào tình huống đó, con phải giúp bạn thế nào?
Khi bản thân không cảm thấy hạnh phúc thì làm sao có thể mang hạnh phúc đến cho người khác?
Không biết trẻ con miền Tây bây giờ còn chơi nhà chòi vào những ngày hè không?
Trước câu hỏi “cho con nghỉ hè như thế nào?”, rất nhiều phụ huynh trăn trở, loay hoay...
Việc trang bị cho con KNS cần thiết trong cuộc sống là trách nhiệm của chính cha mẹ, của mỗi gia đình, đừng ỷ lại vào nhà trường.
Cháu đã từ chối khéo nhưng bị bạn ấy “át vía” bằng tính hay ra oai, lấn lướt. Cháu cảm thấy bất an, mà chưa biết làm cách nào rút êm.
Lần đầu tiên, Hoa Nhung và các bạn được chạm vào khung dệt, cùng săm soi, xuýt xoa cho hành trình từ sợi bông “hóa phép” thành những tấm vải.
Chỉ cần con được ra đời, còn mình thế nào cũng chấp nhận. Người mẹ trẻ không đắn đo khi đưa ra lựa chọn sinh tử.
Ngày cuối tuần, mẹ con mình ở nhà đọc sách, vẽ vời và ăn uống. Rồi mẹ chở con từ ngoại thành vào trung tâm thành phố ngắm người, ngắm phố.
Em bị thầy dạy kèm “giở trò” quấy rối, sàm sỡ. Em phản ứng thì bị nói là “hỗn hào”, “láo”.
Chút gì để nhớ của thời học sinh lưu lại qua dòng tốc ký “bá đạo” trên áo đồng phục, áo gối bán trú, cánh thư tỏ tình nhét vội vào tay...
Hơi cháo bốc lên hay sao mà tôi nghe mắt cay xè, má nhồn nhột ướt như có vài giọt nước mắt đã rơi…
Tôi dẫn đầu một đám trẻ đi chơi trong mùa hè này. Tiền thưởng học sinh xuất sắc, cũng được cho vào quỹ chi tiêu trong những ngày hè rực rỡ.
Về quê, bọn trẻ được chạm vào sự tươi mới của thiên nhiên và những điều bất ngờ thú vị mà chúng có thể tự khám phá.
Na vẫn có lúc buồn, lúc phấn khích và có lúc tức giận… Nhưng cả nhà đều bình tĩnh, nhẹ nhàng hơn với những cú nổ cảm xúc của con.
Tri ân - là để mãi sự biết ơn đó trong tim mình, chứ không phải chỉ là một hình thức của buổi lễ gấp gáp nhanh gọn qua loa...
Trong thế giới quảng cáo đồ chơi, phải chăng chỉ đơn giản búp bê dành cho bé gái và xe tải dành cho bé trai?