Trước khi nghỉ hè, cả nhà ngồi lại và thảo luận với nhau về việc có cho tụi nhỏ học hè hay không?
Tách khỏi môi trường quen thuộc, góc nhìn cuộc sống của trẻ sẽ mở ra đa chiều, cảm nhận cuộc sống của trẻ sâu sắc hơn, thấu cảm hơn.
Hẳn là con nhận ra chăm sóc con cái vất vả đến chừng nào và dù trong hoàn cảnh nào thì người mẹ cũng cố gắng xoay xở…
“Con không biết trường đó như nào, nhưng mẹ bảo phải vào được vì trường ấy nổi tiếng”, bé gái 11 tuổi mếu máo khi biết mình trượt trường điểm.
Để tạo niềm vui cho người cha già 85 tuổi, anh Thông thường làm thơ, chế nhạc vừa hát vừa đút cơm, tắm rửa cho cha mỗi ngày.
Chúng ta thường nghĩ và biện minh rằng “tôi làm thế là vì con” mà quên mất con sẽ không thể thấy được tình thương ẩn sau câu mắng đó.
Nếu có kiến thức, kỹ năng tự bảo vệ trước tệ nạn, trước những cám dỗ thể xác, tinh thần… những đứa trẻ ngoan sẽ khó lầm đường, lạc lối.
Những người cha, người mẹ hốt hoảng tự hỏi vì sao con ra nông nỗi này. Vì sao những đứa trẻ từng rất ngoan trở nên “biến chất”?
Những người mẹ lo cho người khác nhiều đến nỗi quên rằng bản thân mình như cây lúa cuối mùa cần được quan tâm, chăm sóc.
Chị ra điều kiện: “Nếu con muốn có món đồ chơi mới, con phải cho đi món đồ chơi cũ”.
Làm sao để đừng ngộ nhận tình bạn với tình yêu xin hãy giúp cháu!
Hè - “học kỳ” của ba mẹ, tôi rất thích cách gọi của báo Phụ nữ TPHCM và rất may, hè này, vợ chồng tôi đã có một học phần tròn trịa.
Gian lận trong giáo dục không hiếm, nhiều học sinh từng bị cô lập vì không cho bạn chép bài.
Đâu đâu cháu cũng thấy những phân tích về “sốc tâm lý ở trẻ hậu ly hôn”, cháu lại thấy mình không có bất kỳ sang chấn tâm lý nào...
Tiền bạc không có nhiều, tôi chỉ ước để lại trong con những ký ức ngày hè... quậy banh nhà.
Sau một lần đến thăm trẻ em tàn tật, cậu bé năn nỉ mẹ đập heo tiết kiệm để có vốn bán quần áo online, làm từ thiện.
Các con trốn ngủ trưa, cứ lùng sục ngoài vườn, nhà bếp... rồi nghĩ ra đủ trò để chơi. Một cách vô tình, các con đã tái hiện tuổi thơ của tôi.
Ông bà, cha mẹ chính là những người thầy đặc biệt, sẽ kiến tạo cho con cháu những tiết học riêng. Hè cũng là học kỳ của chính các phụ huynh.
Chị tôi rớm nước mắt, nói: “Ngọc bảo là chắc con sẽ nghỉ, đi học nghề gì đó, đủ tuổi con đi bộ đội”. Tôi cũng chùng xuống khi nghe chị kể.
“Tôi làm việc chỉ để mang lại hạnh phúc cho người thân”, bất cứ khi nào có thể, chị đều về nhà, tận hưởng cảm giác chỉ làm “con gái Quỳnh Trang”.
Từng bị cô giáo “đì”, rõ ràng ấn tượng của cháu về cô không được tốt, ngay cả khi cha cháu cảm thấy cô “hiền dịu như cô tiên”.
Họ gọi anh chị là chiến binh, nhưng chị chỉ nhận mình là người bình thường nuôi con bằng trái tim mạnh mẽ.
Bà nói: “Mẹ sanh ra con nên mẹ biết con cần người vợ như thế nào. Người này không thể đem lại hạnh phúc cho con”.
Thuận nói tiếng Việt không rành nên mời khách bằng thứ tiếng Việt lơ lớ, xen lẫn tiếng Anh. Nhiều người tò mò hỏi "Con không phải người Việt à?".
Cuộc hẹn giữa phóng viên và chị Phạm Phượng phải né những kế hoạch quan trọng của gia đình chị: về thăm quê hay đưa mẹ và cả nhà đi tham quan.